Thư Nguyên không xác định có nên lên tiếng chào hỏi Lục Phỉ hay không, có lẽ cậu có thể dời mắt đi, vờ như mình không tồn tại. Nhưng khi nhìn thấy người phía sau Lục Phỉ, lửa đố kị bốc cháy hừng hực trong lòng Thư Nguyên, đầu óc ong ong quay cuồng, phản ứng còn lớn hơn so với lần đầu gặp trên đường.
Nhưng trong lúc ngắn ngủi hai mắt chạm nhau, bước chân Lục Phỉ vô thức khựng lại, Nguyên Gia Y theo tầm mắt của Lục Phỉ nhìn về phía Thư Nguyên.
Chỉ các khoảng bảy, tám bước chân, bọn họ đã nhanh chóng tới nơi.
Lục Phỉ dừng lại trước mặt Thư Nguyên, cậu giành nói trước: "Trùng hợp vậy."
Nguyên Gia Y hỏi: "Lục Phỉ, bạn của anh à?"
Lục Phỉ không trả lời câu hỏi này, chỉ nói với Nguyên Gia Y: "Cậu đi lên trước đi."
Đi lên?
Đi đâu?
Chẳng lẽ họ ở chung phòng sao?
Thư Nguyên quay mặt đi, thật ra là đôi môi đang run rẩy, dùng mắt thường cũng có thể thấy mắt đang đỏ lên, ậng nước, đôi tay siết chặt để xuôi, quật cường không hỏi chữ nào. Lục Phỉ lái xe đi, một chiếc xe mới dừng ở vị trí kia, có một quý bà xuống xe, tò mò nhìn cậu.
Người đến người đi.
Nguyên Gia Y cũng đi rồi.
"Sao em lại ở đâu?" Lục Phỉ hỏi.
"Sao nào, chỉ có anh tới được còn em thì không à?" Thư Nguyên quay đầu lại, gằn giọng nói: "Nếu như em biết gặp anh ở đây, em sẽ không tới!"
Nói xong, cậu nóng nảy không dằn được mà bổ sung: "Em và người của bên nhãn hàng đến đây dùng bữa nói chuyện, anh ta đi rồi, em còn ở đây chờ xe thôi."
Lục Phỉ mặc âu phục mang giày da, vẫn còn chỉnh tề nhưng đã tháo cà vạt, cổ áo sơ mi cũng bung ra.
Dù là như vậy, so với dáng vẻ chật vật hiện giờ của Thư Nguyên thì trông anh an nhàn hơn nhiều.
"Ừ." Lục Phỉ trả lời: "Vậy bây giờ em có rảnh không?"
Thư Nguyên cắn răng: "Anh muốn gì?"
Đương nhiên Lục Phỉ sẽ không muốn gì, càng không nói như điều mà Thư Nguyên mong đợi.
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đề nghị: "Bây giờ là 8 giờ 10 phút, cũng không quá trễ. Nếu như em rảnh, chúng ta có thể nói chuyện lần trước chưa nói xong."
Mãi đến khi vào thang máy, Thư Nguyên cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mọi chuyện phát triển thành như vậy, cậu chỉ muốn gặp mặt Lục Phỉ, cảm nhận được sự tồn tại, chứ không phải chấm dứt mối liên hệ cuối cùng này. Cậu đoán Lục Phỉ sẽ dẫn cậu đến quán cà phê của khách sạn này hay gì đó, nhưng vào thang máy Lục Phỉ đã nhấn chọn tầng 16, ở đầy từ tầng 5 trở lên đều là tầng cư trú.
Trong thang máy còn có người khác.
Lục Phỉ nhấn thang máy xong thì lùi về sau một bước, còn Thư Nguyên thì đứng ở góc bên kia thang máy.
Nhìn bóng lưng của Lục Phỉ, Thư Nguyên nghĩ tiếp phải làm thế nào.
Làm sao mới có thể kéo dài chuyện nhà cửa một cách hợp lý mà không bị mất thể diện.
Cậu chỉ suy nghĩ được vài giây.
Thang máy đi nửa đường thì ngừng, lại có thêm một đợt người mới, Lục Phỉ lại lùi vào trong, khoảng cách giữa hai người tự dưng trở nên rất gần.
Ngoại trừ lần trước bị rơi xuống nước, đã lâu lắm rồi Thư Nguyên không cảm nhận được hơi thở của Lục Phỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!