Rạng sáng hôm nay trời đổ mưa lớn.
Thư Nguyên trằn trọc trong mơ, trái tim đau đớn, di chứng thất tình càng trầm trọng hơn sau khi gặp Lục Phỉ, đã lên tới đỉnh điểm.
"Em chơi một ván thôi."Anh dạy 90 phút, em có thể tự do ăn uống vệ sinh gì đó, cho nên không tính là lâu. Anh đã hứa với ba em, kì thi lần này phải giúp em tăng điểm tiếng Anh từ 2 lên 30 điểm. Tuy rằng căn bản của em yếu, nhưng chỉ cần tăng vốn từ vựng lên, hoàn thành mục tiêu này trong thời gian ngắn là chuyện rất dễ dàng, giai đoạn sau mới là khó nhất."
Lỗ tai Thư Nguyên đã bị tụng đến tạo kén: "Chơi một ván cũng không ảnh hưởng tới 90 phút học, lát nữa anh dạy tiếp là được."
Lục Phỉ từ chối: "Dạy em xong, anh còn phải làm công việc khác."
Thư Nguyên khiếp sợ: "Tại sao anh lại phải làm nhiều như vậy, không mệt à!"
Lục Phỉ không trả lời, anh không bàn về chuyện riêng của mình.
Chỉ học một buổi, Thư Nguyên đã biết Lục Phỉ là loại người dầu muối không ăn.
Cậu vốn tưởng rằng bạn của Lâm Quân Từ chắc là không khác với Lâm Quân Từ lắm, sinh viên và học sinh cấp ba bọn họ có thể chênh lệch bao nhiêu chứ, chắc chắn là dễ nói chuyện.
Ai ngờ lại tới một núi băng, vừa mở miệng là có thể đông chết người.
Lục Phỉ nói xong, quay lại đã thấy Thư Nguyên nằm trên giường.
"Thư Nguyên." Giọng Lục Phỉ trở nên nghiêm túc: "Ngồi dậy."
Thư Nguyên nhắm mắt lại, lông mi run run: "Ha, nhìn đề nhiều mỏi mắt quá, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm. Thầy Lục à, em thật sự rất khó chịu, em phải nghỉ một lát, nếu không là cận thị đó."
Lục Phỉ: "..."
Thư Nguyên nghĩ chắc Lục Phỉ cũng không thể làm gì được, còn đang đắc ý vì chơi xấu thành công thì chợt cái trán có đồ lạnh dán lên.
Cậu mở mặt nhìn, Lục Phỉ đang đứng bên cạnh, dùng chai nước đá mình mang theo dán lên trán cậu.
Ngày mùa hè, thân chai rỉ nước li ti.
Ánh sáng xuyên qua nước trong suốt ánh lên gợn sáng, chiếu vào trên mí mắt Thư Nguyên.
Không có phản ứng của người, Lục Phỉ như núi băng hỏi: "Như thế này, dễ chịu chút nào không?"
...
Cảm giác lạnh lẽo trong mơ nhanh chóng biến mất, khi Thư Nguyên tỉnh lại cổ họng như nuốt phải than nóng, đầu đau như muốn nứt ra. Cậu cố gắng đứng lên muốn tìm nước uống, lại phát hiện nhà bị cúp điện.
Trong cơn mưa xối xả, sấm chớp đùng đùng.
Thư Nguyên nghe tiếng mèo kêu thảm thiết.
Không biết Khò Khò trốn ở đâu, Thư Nguyên biết nó sợ, dùng đèn pin của điện thoại chiếu sáng để tìm nó.
Trong góc phòng để quần áo, chiếc rổ mây tre đựng quần áo ngã trên sàn mèo con lông xù đang rúc trong đó run bần bật.
Thư Nguyên khẽ dỗ dành nó, ôm nó vào ngực, sau đó phát hiện ra áo sơ mi của Lục Phỉ.
Một màu trắng thuần.
Trên vải là đường chỉ ẩn màu bạc nhỏ mảnh, phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy, kiểu dáng rất tao nhã, thể hiện yêu cầu của Lục Phỉ với từng chi tiết.
Buổi sáng khi họ chia tay, Thư Nguyên mặc nhầm chiếc áo này đến nhà Ôn Nghi.
Vì buổi tối ngày trước, Lục Phỉ mặc chiếc áo này làm cậu trên ghế sô pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!