Chương 43: (Vô Đề)

Editor: Thuỷ Nguyệt Lam

Nhà của Tô Ngưng Mi đối diện với đường cái, vừa khéo ban công nhà của cô cũng đối diện với ban công của hộ gia đình đối diện nên có thể nhìn xuyên qua ban công để biết tình huống ở trong phòng. Giờ phút này trong phòng kia đang trình diễn một vở tuồng rất kích thích, dĩ nhiên là hai nam một nữ cùng 3P*, khẩu vị thật nặng a. Tô Ngưng Mi chậc chậc hai tiếng, hai người đàn ông kia có dáng người thật tốt, mà dáng người của người phụ nữ thì rất nóng bỏng với làn da tinh tế.

(*3P: Ba người cùng XXOO)

Ấy, ba người này, Tô Ngưng Mi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nằm tào*, đây chẳng phải Trình Dung Vu Hạo Tĩnh với Trâu Bái sao? Vu Hạo Tĩnh và Trâu Bái như đem Trình Dung trở thành nhân bánh quy kẹp giữa hai người, hai chân Trình Dung đang vòng ra sau kẹp chặt lấy thắt lưng Vu Hạo Tĩnh, hai tay Vu Hạo Tĩnh nâng pp* Trình Dung, Trâu Bái đứng ở phía sau luận động trong cúc hoa của Trình Dung.

Hai tay hắn ta cũng không nhàn rỗi mà luồn qua nách vừa nhéo vừa siết ngực Trình Dung.

(*Nằm tào: bạn có hiểu nghĩa của từ "f.u.c.k"? Là cách nói khiếm nhã của XXOO

*pp: cái mông.)

Trình Dung ôm đầu Vu Hạo Tĩnh, vẻ mặt đỏ hồng do lên cao triều, trong miệng vô ý thức rên rỉ chọc hai người đàn ông kia càng đẩy nhanh động tác.

Tô Ngưng Mi trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh đó, đây cùng lắm chỉ mới mười ngày kể từ lần trước cô gặp họ thôi mà? Vậy mà Vu Hạo Tĩnh lại đồng ý 3p? Quả thực là kỳ tích a, cô nhớ trong nguyên tác tiểu thuyết tuy rằng Trình Dung có lên giường với nhiều người đàn ông, nhưng lại chưa từng có cảnh 3P.

Tô Ngưng Mi đang nhìn thấy mùi ngon thì bên dưới đã vang lên tiếng bác cả Tô Quốc Khánh gọi cô xuống ăn cơm: "Tiểu Mi, con đang làm cái gì vậy, mau xuống ăn cơm đi con!"

Đến lúc này Tô Ngưng Mi mới thu hồi tầm mắt, hoang mang rối loạn đi xuống lầu: "Vâng, con sẽ xuống ngay thưa bác."

Đi xuống lầu, Tô Ngưng Mi có chút chột dạ, dù sao vừa rồi cô đã đứng một hồi lâu để xem cảnh 3P khẩu vị nặng.

Chu Thu Tâm đã kéo ghế ra giúp cô: "Tiểu Mi, mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Vừa thấy vị trí ngồi kia, Tô Ngưng Mi lại có chút rối rắm, chỗ cô ngồi vừa vặn lại ở bên cạnh Liên Cẩn Viên, nhưng trước mắt chỉ còn lại một vị trí đó, Tô Ngưng Mi cũng không có ý xấu đổi với người khác nên đành ngồi xuống. Cô mới quay đầu sang liền thấy Liên Cẩn Viên tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô chằm chằm.

(*Tiếu phi tiếu: như cười như không)

Tô Ngưng Mi đáp lại anh ta bằng một cái biểu cảm tựa tiếu phi tiếu y hệt rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đi lĩnh đồ ăn ở căn tin, đến lúc này Tô Ngưng Mi thế mới biết người nhà cô mỗi ngày đều phải tới nơi này lĩnh đồ ăn, dì Tô Quốc Mai giải thích: "Tiểu Mi, mấy ngày nay khi con tu luyện, mỗi ngày dì đều đi căn tin lĩnh đồ ăn về, kỳ thật trong nhà không thiếu đồ ăn nhưng vẫn phải làm vậy để tránh cho người khác nghi ngờ, vì vậy ngày nào dì cũng tới căn tin."

"Con hiểu rồi, dì, hôm nay con cũng không tu luyện, đợi lát nữa chúng ta cùng đi lĩnh đồ ăn rồi cùng nhau đi xem trong căn cứ có những gì nhé. Từ khi đến căn cứ con vẫn không biết tình huống bên ngoài là gì. Hơn nữa tinh hạch cũng không còn nhiều, ngày mai sẽ bắt đầu ra ngoài đánh zombie."

Trong khoảng thời gian này, số tinh hạch cô thu được toàn bộ đều dồn vào việc luyện với mua nhà nên không còn nhiều tinh hạch cho lắm, ngày mai bọn họ nhất định phải ra ngoài đánh zombie thu tinh hạch.

Đoàn người đi đến căn tin, nói là căn tin kỳ thật chỉ là một gian nhà xưởng lớn bị bỏ hoang, bên trong bày mấy thùng cháo loãng bốc lên hơi nóng, một bên khác thì bày biện lồng hấp, bên trong đều là bánh bao nóng hôi hổi cùng với bánh bột ngô, bánh bã đậu.

Thức tỉnh giả có thể lĩnh một chén cháo cùng với hai trong ba loại bánh là bánh bao, bánh bột ngô, bánh bã đậu. Người thường chỉ có một chén cháo cùng một miếng bánh bột ngô, đãi ngộ khác biệt vô cùng rõ ràng. Rất nhiều người sau khi lĩnh đồ ăn đều chọn một góc xó ngồi xổm xuống, họ ăn thật cẩn thận, cuối cùngcòn liến sạch sẽ bột ngô còn dính trên tay.

Tô Ngưng Mi trầm mặc im lặng, ngay từ đầu cô đã có không gian nên căn bản không biết tư vị đói khát ra sao, càng thêm không biết cảm giác sợ hãi là gì.

Nhìn mọi người chung quanh, Tô Ngưng Mi yên lặng đi lĩnh một phần đồ ăn của mình, mọi người cũng đều lĩnh đồ ăn rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Liên Cẩn Viên cũng lĩnh đồ ăn và ngồi đối diện với Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi nhíu mày lại không phải người này nói trên người cô có mùi hương khó có thể kháng cự sao, vì sao lại ngồi gần cô như vậy? Anh ta có khuynh hướng thích bị ngược chắc? Liên Cẩn Viên uống một ngụm cháo, cắn một miếng bánh bột ngô rồi lại liếc mắt một cái nhìn Tô Ngưng Mi.

Tô Ngưng Mi bị anh nhìn tới mức lông tóc dựng đứng nên vội cúi đầu ăn cháo.

Đang ăn thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: "Anh, anh tới đây đi, ở đây còn chỗ trống này."

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái tóc hồng đang lôi kéo một chàng trai thanh tú đẹp mắt đi tới cạnh Tô Ngưng Mi rồi nhanh nhẹn ngồi xuống. Cô nhóc kia lại kéo kéo quần áo của chàng trai: "Anh, anh mau ngồi xuống ăn đi. Cho anh cái bánh bột ngô này, em ăn một chén cháo loãng với một cái bánh bao là no rồi." Nói xong cô bé lấy chiếc bánh bột ngô trong bát của mình để sang bát của chàng trai.

Chàng trai kia có chút luống cuống: "Không cần đâu em gái, anh đã ăn no rồi."

Cô gái tóc hồng bĩu môi: "Chắc chắn anh không ăn no...... Được rồi, anh mau ăn đi, đừng nói nhiều nữa." Cô gái nói xong, há to miệng uống một hơi hết bát cháo.

Dường như chàng trai thanh tú kia cảm giác được ánh mắt của Tô Ngưng Mi nên đầu cười nhìn Tô Ngưng Mi ra ý xin lỗi. Tô Ngưng Mi không nói gì tiếp tục cúi đầu ăn.

Cô gái tóc hồng nhanh chóng ăn xong phần của mình, quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, kéo kéo quần áo của cô, cười nói: "Chào cô, tôi tên Chu Dao, là thổ hệ năng giả, mới đến căn cứ ngày hôm qua. Đây là anh của tôi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!