Editor: Thuỷ Nguyệt Lam
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ô ô, ngày hôm qua không cẩn thận viết sai nội dung rồi, hiện tại rốt cục đã sửa lại.
ps: Cám ơn hai cô gái vùng đất bằng phẳng cùng dưa chuột ở đâu ném địa lôi,╭[╯3╰]╮ còn muốn cảm ơn bình luận của các cô, meo meo meo╭[╯3╰]╮
Trình Dung cũng không tỏ vẻ quen biết với Tô Ngưng Mi, mọi đều khẩn trương nhìn chằm chằm con đại mãng xà màu đen (con mãng xà màu đen to lớn), lúc này ở phía sau cũng có một đám zombie đuổi theo, lung lay thoáng động chạy tới phía Tô Ngưng Mi khiến những người thường đều buông bỏ chuyện lái xe mà chạy tứtán khắp nơi.
Trình Dung nhìn chằm chằm đại mãng xà màu đen, nhẹ giọng nói: "Anh Ngô, phiền anh đưa người đi đối phó đám zombie kia, cứ giao con đại mãng xà màu đen cho chúng tôi, hơn nữa có mấy người Tiểu Mi hẳn là cũng đủ đối phó con súc sinh đó. Chú Khổng, chú chạy sang bên phải hấp dẫn chú ý của nó, những người còn lại dùng dị năng tấn công vào thất thốn* của nó.
Nhất định phải đánh chuẩn một chút, tinh thần lực của chúng tôi cũng không còn dư lại bao nhiêu nữa"
(*Thất thốn/thốn thứ bảy: Theo như quan niệm của người Trung Quốc, nếu muốn giết một con rắn, phải đánh vào thốn thứ bảy của nó. Thốn thứ bảy, hay thất thốn này chính là muốn nói vị trí bảy thốn kể từ đầu của rắn (thốn là đơn vị đo độ dài của Trung Quốc). Tuy nhiên, rắn có nhiều kích cỡ, có con còn chưa dài tới bảy thốn, nên cách đo này có thể sai. Thốn thứ bảy này ý muốn chỉ tim rắn nằm ở đâu, và thường ở gần bụng rắn.
Bởi vậy, khi đánh vào thất thốn của rắn, cũng là tim nó, rắn nhất định sẽ chết.)
Ngô Thần nhẹ nhàng gật đầu, xoay người chỉ huy những binh lính thuộc cấp đối phó đàn zombie đang đuổi theo. Khổng Văn Ninh cũng bắt đầu chạy tới chỗ không người ở bên phải, đại mãng xà màu đen nhìn thấy có người chuyển động liền quét cái đuôi to qua, Khổng Văn Ninh chỉ đành chạy vòng vo xung quanh. Không ngờ đại mãng xà thân mình linh hoạt quét qua một vòng, cái mồm to như bồn máu liền cắn xuống Khổng Văn Ninh, Khổng Văn Ninh trong nguy hiểm tránh được nhưng nước dãi trong miệng đại mãng xà lại nhỏ xuống người Khổng Văn Ninh.
Lúc này, các loại dị năng đều phóng tới thất thốncủa con đại mãng xà màu đen. Mọi người đều cho rằng Tô Ngưng Mi là lực lượng biến dị giả, bởi vậy Tô Ngưng Mi cũng không có hành động gì, chỉ đứng xem các loại dị năng đang phóng tới con mãng xà. Trong đó lôi điện dị năng của Tình Dung là lợi hại nhất, tuy rằng không đủ để đánh chết mãng xà, nhưng cũng tạo thành vết thương không nhỏ. Đại mãng xàthật sự bị chọc giận. Há mồm to như bồn máu cắn xuống chỗ Trình Dung.
Lúc này tinh thần lực của Trình Dung đã bị hao hết, mặt sắc trắng bệch nhìn cái mồm to như bồn máu càng ngày càng gần, ả muốn chạy, nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, căn bản là không chạy nổi.
Lúc cái mồm to như bồn máu kia chỉ cách Trình Dung khoảng một thước thì Trình Dung tuyệt vọng nhắm mắt lại, cho rằng chính mình vậy là xong đời. Lại cảm giác thân mình bị đẩy đi, vừa mở mắt liền nhìn thấy một màn khiến cô khiếp sợ, giờ phút này cái người tên Trâu Bái mà cô luôn luôn chán ghét kia đang đứng ở vị trí cô vừa mới đứng lúc nãy. Bây giờ muốn thoát đi đã không còn kịp nữa, đại mãng xà một ngụm ngậm Trâu Bái vào miệng rồi hất mạnh, Trâu Bái đã bị văng ra xa hơn mười thước, cả người đầy vết máu, không nhúc nhích, cũng không rõ còn sống hay chết.
Đại mãng trườn tới chỗ Trâu Bái người đầy vết máu, hiển nhiên là không tính toán buông tha hắn. Mọi người đều bận thi triển dị năng đánh lên đại mãng xà, hi vọng có thể kéo dài một thời gian. Tô Ngưng Mi cũng nắm chặt võ sĩ đao vọt tới đại mãng xà. Cô biết chính mình phải đem hết toàn lực đối phó con đại mãng xà màu đen này, bằng không người thân sẽ không được an toàn, cô không nghĩ tới trong sách miêu tả đại mãng xà lại lợi hại như vậy.
Cô nhớ được trong sách đại mãng xà bị mọi người vây công mà chết, nhưng nhìn tình hình trước mắt thì hi vọng thật sự không lớn.
Đại mãng xà bị mọi người công đánh, lại buông tha cho Trâu Bái, bắt đầu điên cuồng vung đuôi khiến đất đá vụn bay tán loạn, mấy chiếc xe chung quanh bị nó hất bay.
Trình Dung nhìn Trâu Bái người đầy vết máu phía xa chỉ cảm thấy khóe mắt rất chua xót, lết thân mình vô lực đi tới chỗ Trâu Bái.
Thể lực đám người vây công đại mãng xà đã có chút không chống đỡ nổi, vài người đã không còn một tia linh thần lực nên đều vội vàng rời khỏi chiến trường. Tô Ngưng Mi cũng sắp không kiên trì nổi. Đang lúc do dự có nên dùng pháp thuật công kích lôi hệ hay không thì lại cảm thấy có bóng người chạy tới, tốc độ rất nhanh, trong tay nắm một thanh kiếm toàn thân tối đen, một nhát đánh vào người mãng xà, lập tức trên người nó xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa.
Bị đau, hắc mãng xà toàn thân đều vặn vẹo, đuôi bắt đầu vung loạn khắp nơi.
Mọi người thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn cái người đột nhiên xuất hiện kia, đó là một chàng trai mặc quần áo màu đen, tócđen ngắn, trưởng thành trông rất đẹp trai, trên người sạch sẽ, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen. Giờ phút này anh đang nhìn đại mãng xà màu đen đang vặn vẹo dưới đất.
Người đàn ông này? Tô Ngưng Mi chớp chớp mắt, người này không phải là người đàn ông mà ngày hôm qua cô gặp ở trạm xăng đó sao? Bên trong nội dung truyện căn bản không có người này, chớ không phải là nam chủ đột nhiên hiện thân trước chứ? Tô Ngưng Mi suy đoán lung tung, bất quá vận khí của Trình Dung thật tốt, cho dù gặp phải nguy hiểm gì đều có thể lông tóc vô thương mà vượt qua, những người đàn ông quý mến cô ta người nào cũng là cực phẩm.
Người đàn ông kia cũng không nói gì, tay cầm hắc kiếm tấn công con hắc mãng xà, trên người hắc mãng xà lập tức hiện ra từng vết chém máu chảy đầm đìa, đau đến mức hắc mãng xà lăn lộn đầy đất.
Tô Ngưng Mi tựa hồ ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, chắc là trên thân hắc kiếm được bôi lưu huỳnh. Nhưng mà rốt cuộc người đàn ông này là ai, sao lại lợi hại như vậy, bọn họ đánh nửa ngày cũng chưa chắc đã làm con mãng xà bị thương, nhưng người này chỉ cần một nhát kiếm cũng có thể làm mãng xà bị thương, hơn nữa dường như người này như đang chơi đùa rất vui vẻ.
Người chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chàng trai này. Người đàn ông này hỉnh như cũng cảm thấy mất hứng, lục ra một lá bùa màu vàng ném tới người mãng xà. Giống như lần trước Tô Ngưng Mi được nhìn thấy, lá bùa vừà bay tới trên người mãng xà liền bắt lửa, không ngừng sinh sôi, lan rộng bất diệt, toàn bộ người mãng đều dấy lên lửa nóng hừng hực, mãng xà ở trong ngọn lửa quay cuồng vặn vẹo, phát ra tiếng kêu rên tê tê khiến cho một đám người xung quanh rùng mình.
Chàng trai đó lại xoay người ném một lá bùa tới đám zombie, trong nháy mắt một đống zombie đã bị tiêu diệt. Đám người càng thêm kinh hãi, rốt cuộc người đàn ông này là ai, vì sao lại lợi hại như vậy.
Không bao lâu, mãng xà đã bị thiêu thành tro bụi, người đàn ông kia liền bóc bới đống tro và lấy ra một hạt châu màu đen (tinh hạch) lớn hơn nắm tay một chút.
Mọi người đều nhìn về phía hạt châu màu đen to kia, đồng dạng, Trình Dung cách đó không xa cũng khát vọng nhìn tinh hạch mãng xà. Suy nghĩ chút, cô ta liền đỡ Trâu Bái tựa vào một bên trên lan can, đi đến trước mặt người đàn ông áo đen, cười nói: "Anh này, thật sự cảm ơn anh, ân cứu mạng suốt đời khó quên."
Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm Trình Dung vài lần, ánh mắt lộ ra lệ khí lạnh lùng, hắn nhíu mày: "Cô nên quên đi."
"Gì cơ?" Trình Dung ngốc lăng đứng đó, hiển nhiên không nghĩ tới lại gặp phải tình huống này.
Vu Hạo Tĩnh tiến lên đỡ Trình Dung: "Dung Nhi, em không sao là tốt rồi." Dứt lời, quay đầu nhìn người đàn ông kia, nói: "Đa tạ người anh em, có điều..." Hắn liếc mắt một cái nhìn hạt châu màu đen lớn trong tay người đàn ông kia: "Không biết người anh em có thể tặng cho chúng tôi hạt châu màu đen này hay không? Chúng tôi có thể dùng đồ ăn để đổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!