Chương 9: Anh ấy còn thích Trần Điền Điền sao?

Cuối cùng họ đi bằng xe của Lý Kha, khi đến cậu ấy lái một chiếc Cullinan đen tuyền, nói rằng lát nữa sẽ còn có một cô gái khác đi cùng, đó là bạn gái của cậu ấy.

"Cậu còn nhớ Tào Văn Tĩnh không?"

Trần Điền Điền ngồi ở ghế sau, nhận ra là đang hỏi mình, bèn gật đầu: "Còn chút ấn tượng."

Hình như là con gái của cô giáo ở phòng giáo vụ, học rất giỏi, tính cách cởi mở hoạt bát, từng là lớp phó môn tiếng Anh, cấp ba không học ở Nhất Trung mà học ở trường Thực Nghiệm, nơi mẹ cô đang công tác.

Suốt dọc đường, xe mở bài "Tôi nhớ em" của Uông Tô Lãng, xen lẫn trong tiếng nói chuyện rôm rả của Lý Kha, cũng nhờ cậu mà Trần Điền Điền bất chợt nhớ lại rất nhiều chuyện cũ vốn đã bị chôn vùi trong trí nhớ.

Mãi cho đến cuối cùng, Lý Kha ho khan hai tiếng, liếc nhìn gương chiếu hậu, nghiêm túc nói:

"Điền Điền, tôi với anh Ngang từ trước đến giờ đều xem cậu như em gái ruột, dù đã nhiều năm không gặp, với bọn tôi thì cậu vẫn như xưa thôi. Nếu có chuyện gì... thì cứ nói."

Cậu ấy đang nhắc đến chuyện gia đình Trần Điền Điền gặp biến cố năm xưa.

Dù giọng điệu của cậu đã nhẹ nhàng hết mức, nhưng Trần Điền Điền vẫn thấy hơi lúng túng, trong thoáng chốc, trái tim như bị thắt lại bởi thứ gì đó vô hình.

"Tôi không sao đâu—"

"Có chuyện gì thì cũng không đến lượt cậu lo, lo cho mình đi." Tề Ngang ngồi ghế phụ, liếc nhẹ qua, giọng điệu thản nhiên.

Lý Kha nghe xong cái giọng ngạo mạn đó thì hừ lạnh một tiếng: "Được rồi được rồi, tôi nói với cậu nhé Điền Điền, giờ anh Ngang nhà bọn mình cao quý lắm rồi. Dạo trước trường Nhất Trung mời ảnh về làm diễn giả mà còn chẳng buồn đi, bao nhiêu người đang tìm cách bợ đỡ đó. Có chuyện gì cậu cứ tìm ảnh, đừng khách sáo."

Dĩ nhiên, trong số những người tìm cách nịnh nọt đó, phần lớn là nhắm đến chú Lục – Lục Minh. Gần đây, ông lấy danh nghĩa thương hiệu trang sức TJA để tài trợ xây một tòa nhà cho trường, còn lên cả các trang tin lớn.

Trần Điền Điền khẽ cười, phối hợp đáp lại: "Tôi biết mà, tôi sẽ không khách sáo với anh Ngang đâu."

Xe dừng lại ở bãi đỗ dưới tầng hầm trung tâm thương mại.

Trần Điền Điền xuống xe, đi theo hai người kia lên lầu. Lý Kha khoác vai Tề Ngang nói gì đó, Trần Điền Điền cúi đầu, cũng chẳng để ý, cho đến khi nghe thấy tiếng Tề Nhang gọi, cô mới nghiêng đầu nhìn sang.

"Hả?"

Lý Kha bật cười, lặp lại câu hỏi vừa rồi mà Tề Ngang hỏi: "Muốn đi ăn kem không? Là cái quán hồi trước cậu hay kéo bọn tôi đi ấy, giờ nghe nói nhiều vị lắm, không biết có còn giữ được hương vị năm xưa không."

Kem thì có thể thay đổi được gì nhiều chứ?

Trần Điền Điền hơi bất mãn: "Cái gì mà tôi kéo hai người đi, rõ ràng là cậu muốn ăn."

Hồi đó chính Lý Kha nói với cô là có chương trình khuyến mãi, cuối cùng thì là hoạt động nhân dịp lễ tình nhân, phải là couple mới được giảm giá một nửa.

Trần Điền Điền, khi đó mỗi tuần chỉ được 15 tệ tiền tiêu vặt, mắt chẳng chớp cái nào, còn rất hùng hồn chất vấn lại: "Không cho yêu sớm chắc?" Và rồi, cuối cùng thật sự đã được ăn.

Lý Kha cười cười, xoa xoa chóp mũi nói: "Được được được, là tôi được chưa, đi thử xem sao."

"À đúng rồi, quên chưa hỏi cậu, trước đây đổi số điện thoại rồi à? Tìm cậu mãi mà chẳng ai liên lạc được."

Trần Điền Điền khẽ "ừ" một tiếng, đút tay vào túi, tâm trạng thả lỏng hơn một chút, giọng nói cũng không còn căng thẳng nữa, tùy ý đáp: "Đổi số rồi, WeChat bị hack, mất liên lạc với không ít người."

Chắc là nhiều người biết cô bị hack tài khoản nên cũng xóa luôn, sau này chẳng biết kiểu gì mà cô lại vào được, đổi lại số điện thoại liên kết, nhưng danh sách bạn bè trên WeChat thì chỉ còn lại vài người lẻ tẻ.

"Lần này đừng đổi nữa đấy nhé."

Trần Điền Điền lắc đầu, bật cười: "Không đổi đâu, tôi liên kết cả đống thẻ rồi."

Lý Kha khoanh tay, làm bộ như rất hài lòng với hành động vừa rồi, dáng vẻ thiếu gia vừa được làm vui lòng.

"Thế thì được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!