Chương 8: Ngang Ngang, tớ yêu chết cậu rồi!

Trần Điền Điền không nghe thấy Tề Ngang lên tiếng, cô chỉ tay ra ngoài, nói: "Vậy... tôi đi trước đây, cậu cứ tự nhiên."

Giọng nói vừa dứt, lại bị một âm thanh trong trẻo từ phía sau gọi lại.

"Trần Điền Điền."

Cô ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.

"Hả?"

Tề Ngang mím môi, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng một lúc lâu, cuối cùng chỉ bình thản hỏi: "Muốn đi thăm Vỗ Vỗ không?"

--

Trên đường về ngõ Lục Đằng, vừa lên xe của Tề Ngang, Trần Điền Điền vẫn đang băn khoăn:

Liệu cậu ấy có để ý thấy mình mỗi ngày đều thả tim trên vòng bạn bè không nhỉ?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, người bên cạnh như nhìn thấu tâm can cô, lên tiếng giải đáp nghi ngờ.

"Thắt dây an toàn."

Sau đó hỏi tiếp: "Cậu... rất thích mèo à?"

Trần Điền Điền nghiêng đầu sang nhìn, thắt dây an toàn xong thì gật đầu, nói: "Nhưng trước đây bận công việc quá, không có thời gian nuôi."

Thật ra cô không muốn có thêm bất kỳ mối liên hệ nào với Tề Ngang, dù cả hai cùng lớn lên từ nhỏ, những kỷ niệm quý giá ngày xưa khiến cô cảm thấy rất đẹp đẽ, nhưng cô cũng hiểu rõ sau ngần ấy năm mọi thứ đều đã khác.

Chỉ riêng khoảng cách quá lớn về xuất thân, hoàn cảnh, đã đủ khiến người ta phải chùn bước. Nếu Trần Điền Điền có ít lòng tự trọng hơn một chút, chịu hạ mình, học theo những người kia mà tâng bốc nịnh bợ thì cô cũng có thể như Khâu Lê, ra sức lấy lòng anh.

Một người như anh, từ những thành tích nổi bật liên tục suốt thời cấp ba đã định trước sẽ sống giữa trung tâm phồn hoa đô thị, làm việc tại văn phòng riêng trong một tòa cao ốc thương mại, rực rỡ tỏa sáng, không phụ sự kỳ vọng mà trở thành nhân vật huyền thoại trong lời kể của bạn bè cũ.

Còn Trần Điền Điền có lẽ vẫn sẽ phải cúi đầu vì cơm áo gạo tiền, chen chúc giữa dòng người tấp nập ở cửa ga tàu điện ngầm, sống một cuộc đời tầm thường không đáng để nhắc đến.

Khi cô trò chuyện với bạn cùng bàn Hoàng Chu Chu, nghe thấy cô ấy buôn chuyện, từ khi Tề Ngang vào nhóm bạn học cũ, số người lén lút thêm anh làm bạn trên WeChat nhiều không kể xiết. Ngay cả Lương Sam Nguyệt hoa khôi lạnh lùng, thoát tục năm ấy cũng âm thầm gửi lời mời kết bạn, mong tìm cơ hội bắt chuyện, tạo dựng mối quan hệ với anh.

Hoàng Chu Chu lại nói, cô ấy đoán chắc là bị từ chối rồi, vì sau hôm đó cô ấy có thử thêm lại, thì phát hiện WeChat của Tề Ngang đã cài đặt chặn người lạ thêm bạn.

Trần Điền Điền bảo cô ấy thật rảnh rỗi.

Hoàng Chu Chu nhắn lại: [ Tớ đúng là rất rảnh mà! Chỉ mong nhanh chóng được về nước chơi với cậu thôi. Ê mà cậu nói xem, bạn gái cũ của Tề Ngang phải xinh đến mức nào chứ? ]

Cô đoán không ra.

Nhưng cảm giác rằng, từ gia thế đến ngoại hình, chắc cũng không cách anh là bao.

Trần Điền Điền theo phản xạ muốn hỏi: Sao cậu biết cậu ấy có bạn gái cũ?

Nhưng rồi lập tức tự mắng mình ngốc.

Một người như cô còn từng có trai theo đuổi chỉ vì đánh cược thì sao Tề Ngang lại không từng có một cô bạn gái xinh đẹp, đàng hoàng?

Từ đó, cô lại nghĩ đến chính mình.

Còn cô thì sao?

Tình yêu đối với cô mà nói chẳng đáng giá bao nhiêu.

Hoặc là nghe theo lời Chung Chi, lấy một người đàn ông giàu có rồi sống như một món đồ trang trí vô hồn trong căn biệt thự xa hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!