Trần Điền Điền lục lọi rất lâu trong căn phòng ấy, cuối cùng tìm được lá thư tình kẹp sâu bên trong một tập đề thi toán sạch sẽ không hề có chữ nào.
Thư tình viết trên giấy cứng màu xanh dương bị nước mưa làm nhăn nhúm, dính chặt vào tờ đề mỏng manh, qua năm sáu năm, giấy đã ố vàng, không còn nhìn thấy chữ gì nữa.
Cô ngồi xổm bên cạnh thùng giấy, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, ngón tay vẫn luyến tiếc cầm chặt tờ giấy ấy, ngẩng đầu nhìn Tề Ngang đứng bên cạnh, giọng nói buồn vô hạn: "Không thấy được nữa rồi..."
"Ừm."
Tề Ngang nói xong thì quay người rời khỏi phòng, lấy chiếc cốc từng tặng cô từ kệ ly cạnh quầy bar trong phòng khách, quay lại rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa ra cho cô xem.
"Trần Điền Điền, anh không chỉ tỏ tình với em một lần."
Trần Điền Điền sững sờ nhìn chiếc cốc, đưa tay nhận lấy, ánh mắt dừng lại nơi đáy ly, vài chữ cái rõ ràng đập vào mắt, chỉ cần nhìn là đoán được "qaxhcdd" là viết tắt của điều gì.
Cô ngẩn người, môi mím chặt thành một đường thẳng, ngón tay siết chặt thân ly đến trắng bệch, không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói: "Em cứ tưởng là anh mua... rất quý, nên sợ làm vỡ."
Ánh mắt Tề Ngang dừng trên chiếc cốc: "Anh tự làm đó, mỗi lần em dùng nó uống nước, anh vừa hồi hộp vừa mong em phát hiện ra, nhưng rồi... em không dùng nữa."
Mí mắt Trần Điền Điền rũ xuống, phồng má nói: "Anh nên rõ ràng hơn chút nữa, người bình thường ai lại nhìn dưới đáy cốc chứ?"
Tề Ngang mỉm cười gật đầu: "Ừm, anh đúng là nên mạnh tay hơn, tỏ tình xong thì nhốt em ở nhà, bao giờ nghĩ thông suốt thì thả ra."
Như vậy thì cũng không phải lòng vòng nhiều đến thế.
Trần Điền Điền vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư tình, ôm chặt chiếc cốc, gương mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn bã.
"Có lẽ nếu hôm đó em đến thì tốt rồi."
Tề Ngang đang xếp từng quyển sách dưới đất lại bỏ vào thùng, nhướng mày nói: "Muốn yêu sớm với anh hả?"
Trần Điền Điền lắc đầu: "Chắc là không, không biết nữa."
"Em biết hiệu ứng cánh bướm không? Hiện tại như thế này cũng rất tốt rồi."
Trần Điền Điền nghiêng đầu nhìn anh: "Tề Ngang, nếu em không gọi nhầm cuộc điện thoại đó, có phải cả đời này anh sẽ không liên lạc với em nữa không?"
Anh trả lời rất nhanh và dứt khoát: "Không đâu."
Cô siết chặt tờ giấy mỏng trong tay, ngón tay co lại, nhìn vào ánh mắt bình thản của anh, nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
Tề Ngang đặt quyển sách xuống, tiện tay ném sang một bên, đối mặt với cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy kiên định và chân thành, nói: "Lúc đó em chẳng phải đã có bạn trai rồi sao, anh sợ em ngoại tình nên chờ em chia tay rồi mới ra tay, nếu em không chia tay, thì anh sẽ thử làm bạn với em."
"Giống như lúc ban đầu vậy."
Trần Điền Điền bĩu môi, liếc anh một cái rồi gạt tay anh đang ôm mặt cô ra: "Anh tự tin thật đấy."
Cô lại lập tức nghiêng đầu, ánh mắt cười cười:
"Vì yêu mà làm người thứ ba à?"
Tề Ngang nhún vai, nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: "Thì cũng không phải không được, anh giàu hơn thằng đó, em coi anh như két tiền cũng được, thỉnh thoảng nói mấy câu dễ nghe trêu anh một chút là được rồi."
"Em đâu có làm vậy."
"Ừ, anh biết em sẽ không."
Chính vì vậy, anh rất muốn nhưng vẫn chưa từng ra tay.
"Đói chưa, xuống ăn cơm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!