Trước mắt Trần Điền Điền vẫn là một mảng tối đen, cảm giác ở cổ tay càng rõ rệt hơn, chiếc thắt lưng da có độ sần nhẹ bị khóa chặt vào tay cô, những viên đá lấp lánh ở phần khóa kim loại cấn vào da thịt khiến cô thấy đau nhưng cũng không bằng những nỗi đau khác.
Cô ngồi trên ghế da, hai tay bị trói ngược ra sau lưng, tầm mắt hoàn toàn bị bịt kín khiến cô nảy sinh chút sợ hãi mơ hồ.
"Tề Ngang—"
Chưa kịp lên tiếng, cô đã cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên xương quai xanh, sau đó dừng lại ở nơi nhô cao nhất.
Hô hấp của cô dần nặng nề, lồng ng. ực phập phồng mãnh liệt, toàn thân gần như sắp tan chảy. Căn phòng lạnh lẽo, điều hòa bật ở nhiệt độ thấp, cô tr. ần tr. ụi ngồi trên chiếc ghế da cảm nhận được hơi lạnh bủa vây từng thớ da thịt. So với cái lạnh đó, từng điểm da thịt chạm vào anh đều như bị đốt cháy.
Đầu lưỡi anh vòng quanh, chậm rãi li. ếm m. út khiến cô không nhịn được mà co rút người lại. Trước mắt bị bịt kín, tay bị trói sau lưng, cô không nhìn thấy gì, cũng không có đường nào để trốn tránh. Xương bả vai gầy gò tì lên mặt ghế, trong đầu cô chỉ có thể tưởng tượng dáng vẻ của Tề Ngang lúc này.
Người đàn ông đó đang quỳ nửa người, khuỷu tay thong thả tựa lên tay vịn ghế, thân thể chắn ngang lối ra duy nhất, tựa như dựng lên một không gian bốn phía kín mít.
Trần Điền Điền nghĩ thầm, khi quả anh đào bị con người ăn mất, liệu nó có cảm thấy đau đớn không?
Dù sao nó cũng là sinh mệnh lớn lên trên cành cây, có linh hồn của chính nó.
Cô nghiêng đầu, hai cổ tay bị trói cố sức giãy giụa khỏi xiềng xích, không biết anh dùng cách gì mà buộc chặt đến vậy, như thể thắt một nút chết khiến cô vừa kéo đã cảm thấy đau đớn rõ rệt. Khi quả anh đào bị thúc ép chín mọng, chiếc ghế da màu đen dưới cô cũng dần in hằn vết tích.
Giữa tiết trời lạnh như thế, cô vẫn đầm đìa mồ hôi, cô cắn chặt môi, chau mày nhưng vẫn cố gắng giữ biểu cảm bình tĩnh.
Chỉ là cổ tay cô không ngừng vùng vẫy muốn thoát, đến mức ma sát đỏ ửng cả da, như một con tin bị bắt cóc ra sức chống cự, cô không nhìn thấy gì cả, tay chắc chắn đã sưng tấy lên rồi.
Còn anh, chính là kẻ bắt cóc ẩn nấp trong bóng tối, đã thèm khát cô từ lâu.
Tiếng vải vóc ma sát vang lên bên tai cô, anh tiện tay vứt bỏ lớp vải mỏng còn lại rồi vươn tay m. ơn tr. ớn khiến cô thốt lên cầu xin: "Đừng cắn... đau lắm."
Tề Ngang khẽ cười, buông đôi môi khỏi làn da cô, đứng thẳng dậy. Giọng nói khàn khàn như len lỏi tận sâu trong màng nhĩ cô, mang theo cả tiếng cười run rẩy: "Anh đang li. ếm."
"Em thật sự không thích sao?"
Trần Điền Điền cắn chặt môi, không dám lên tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mạnh mẽ tiến vào, tiếng thở nghẹn lại nơi cổ họng. Cô siết chặt tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, gương mặt vốn đã ửng đỏ nay càng thêm kiều diễm.
Tề Ngang vừa ung dung vận động, vừa dịu dàng xoa đầu cô, thuận tay vén mái tóc dài ra phía sau vai, chỉnh lại tầm nhìn trước mặt. Sau đó anh tháo chiếc thắt lưng đang trói ở cổ tay cô, động tác lười biếng nhưng vẫn rất dịu dàng, giống như một vị cứu tinh, thong dong mà kiên nhẫn.
Ánh mắt anh chạm vào vết hằn đỏ trên cổ tay trắng nõn thì khựng lại.
Anh thật sự không ngờ Trần Điền Điền lại giãy giụa dữ dội đến vậy, Tề Ngang cúi xuống, đầy xót xa mà hôn nhẹ lên từng vết đỏ.
"Có hơi đỏ rồi... để chồng hôn cho đỡ đau." Tề Ngang chau mày, dịu dàng xoa bóp.
Đôi môi mỏng lướt nhẹ trên cổ tay cô như đang chữa lành từng chút một, nhưng ở phương diện khác, anh lại đang tàn nhẫn đến mức như muốn xé nát cô ra.
Cổ tay Trần Điền Điền đã mềm nhũn, rũ xuống trên tay vịn ghế, đôi mắt bịt kín bởi một dải lụa Chanel. Anh rảnh tay dễ dàng ghì lấy eo cô, nâng cô như một món đồ trang sức mà linh hoạt ghép sát vào cơ thể mình.
Âm thanh va chạm quá rõ ràng, dù bị ngăn bởi lớp lụa mỏng, cô vẫn cảm nhận được cái bóng mơ hồ nơi đáy mắt và quái vật gân guốc đang tàn nhẫn chuyển động.
Cô đột nhiên nhớ tới bộ ga trải giường ở nhà.
Tề Ngang đã giặt nó, sau đó lại ném đi.
Cô từng hỏi anh, đã không cần nữa thì tại sao còn phiền phức giặt sạch, Tề Ngang chỉ liếc cô một cái nhàn nhạt, thản nhiên đáp: "Biệt thự có người dọn vệ sinh chuyên nghiệp, nếu ném đi sẽ bị nhìn thấy, anh thì không ngại."
Trần Điền Điền vội vàng nói: "Vậy anh cứ giặt đi..."
Giờ phút này nhớ lại, cô lắp bắp mở miệng, qua lớp lụa mỏng chỉ lờ mờ nhìn thấy cái bóng di chuyển, tay cô bất giác quơ quào trong không khí, như đang tìm kiếm điểm tựa: "Văn phòng... có ai vào dọn không?"
Mồ hôi đã đầm đìa trên trán Tề Ngang, dưới ánh nắng chiếu rọi, từng chuyển động của anh như tạo ra những vệt tàn ảnh mơ hồ. Khóe mắt anh đỏ rực đến tận vành tai, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, lạnh lẽo mà sáng rực. Gương mặt tuấn tú pha lẫn lạnh lùng, ngạo nghễ, hiện lên một sức hút kỳ dị khó cưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!