Chương 60: Vì sao anh không đến tỏ tình?

Trần Điền Điền nhìn Tề Ngang, cô cố gắng nhớ lại thời cấp hai nhưng ký ức vẫn mơ hồ, dường như chỉ khi người khác nhắc tới, cô mới có thể khơi lại một vài chuyện ấn tượng sâu sắc.

Ba năm cấp hai, cô hoàn toàn coi Tề Ngang như người bạn thân nhất, ở cái tuổi đó cũng chưa từng nghĩ tới điều gì khác.

Mãi đến khi lên cấp ba, hai người chia cách, cảm giác hụt hẫng, ghen tỵ xen lẫn bất bình mới đan xen lẫn nhau, lúc đó cô mới dần nhận ra thì ra cô thích anh, nhưng còn Tề Ngang thì sao?

"Tề Ngang, tại sao anh lại thích em? Chỉ vì chúng ta lớn lên cùng nhau sao?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Nói không phải thì em cũng chẳng tin đâu. Đúng vậy, Trần Điền Điền, trong ký ức của anh chỉ toàn là em."

"Em đứng trong quá khứ của anh, và bây giờ cũng đứng trong tương lai của anh."

Tề Ngang bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Còn nhớ ba bắt đầu theo đuổi mẹ vào lúc nào không?"

Trần Điền Điền không nhớ rõ: "Hình như là đầu cấp hai, lớp bảy hay lớp tám."

Tề Ngang ngồi cạnh cô, cánh tay khoác hờ qua vai cô, như nửa ôm lấy cô, trong đầu hồi tưởng lại quá khứ rồi nói: "Hồi đó anh không vui chút nào, dù biết mẹ rất vất vả nhưng anh cũng luôn rất nỗ lực, rất hiểu chuyện, chưa bao giờ gây rắc rối cho mẹ, môn nào cũng đứng nhất. Chuyện gì anh cũng biết làm, anh luôn tin rằng đợi khi lớn lên, anh sẽ mang đến cho mẹ những điều tốt đẹp nhất."

Khi ấy, Cận Minh Châu và ba anh là qua mai mối mà quen biết, hai người đều là những người bình thường xuất thân từ thị trấn nhỏ. Sau lần gặp gỡ thì có chút hiểu về tính cách đối phương, thế là thuận theo tự nhiên mà thành vợ chồng. Đó là vào mùa đông, lúc đó Cận Minh Châu chưa đủ tuổi kết hôn nên không thể đăng ký kết hôn, chỉ đơn giản là dọn về sống cùng ông ấy.

Mãi cho đến sau này, ngay cả tiệc cưới cũng chưa kịp tổ chức thì ông ấy đã qua đời.

Ở thời đại đó, những cô gái ở thị trấn nhỏ ít học bị trói buộc bởi những tư tưởng cổ hủ, bà mới mười tám tuổi đã ở bên ông ấy, tháng chín mang thai, năm sau vào tháng sáu thì sinh ra Tề Ngang.

Cũng trong năm đó, vào ngày Quốc khánh mùng một tháng mười, khi đang làm nhiệm vụ, ông ấy bị thiêu cháy trong một trận hỏa hoạn, đến thi thể cũng không còn.

Ông ấy chưa từng làm điều gì sai, sau khi ở bên Cận Minh Châu luôn quan tâm chăm sóc bà, có công việc đàng hoàng, chăm chỉ cầu tiến, toàn bộ tiền lương đều giao cho bà quản lý. Thỉnh thoảng về nhà còn mua hoa tặng, tuy tính cách có hơi trầm lặng nhưng những món như hamburger, pizza, bánh ngọt, thứ mà bản thân cũng tiếc không nỡ ăn đều sẽ mua về cho bà giải cơn thèm.

Đáng tiếc, số phận quá bạc bẽo, để lại hai mẹ con nương tựa nhau mà sống.

Cho đến sau này khi Lục Minh xuất hiện, Tề Ngang thậm chí cũng không rõ họ quen nhau như thế nào, chỉ biết có lần trở về nhà, anh thấy Lục Minh đang ngồi trong phòng khách, Cận Minh Châu đem loại trà Phổ Nhĩ quý giá người ta tặng ra chiêu đãi, loại trà mà bà yêu thích cũng chưa từng nỡ đem ra dùng. Thái độ của bà đối với Lục Minh cũng rất dè dặt và ngượng ngùng, khác hẳn ngày thường.

Dù lúc ấy bà chưa chính thức chấp nhận nhưng từ những chi tiết nhỏ nhặt này cũng đủ để thấy Cận Minh Châu có cảm tình với ông.

Vì đã từng kết hôn, vì thân phận xuất thân của mình, và vì cả đứa con trai là Tề Ngang, bà càng không dám bước thêm bước nữa.

Tề Ngang sợ mẹ bị lừa gạt nên đã âm thầm quan sát Lục Minh suốt nửa năm trời, anh phát hiện ra Lục Minh thực sự rất tốt với mẹ mình và cũng yêu thương anh như con ruột.

Anh không vui, lúc ấy Trần Điền Điền bên cạnh anh đang cúi đầu gặm hạt dẻ rang đường, vừa vất vả cắn vừa lẩm bẩm: "Chú Lục nấu ăn ngon quá đi, còn ngon hơn cả ba tớ nữa."

Tâm trạng Tề Ngang tụt dốc không phanh, mặt không cảm xúc nói: "Cậu chỉ biết ăn thôi."

Trần Điền Điền nhét hạt dẻ đã bóc vỏ vào miệng, không phục chu môi: "Dì Cận cũng rất thích mà! Mỗi lần ăn món chú Lục nấu là dì ấy đều rất vui."

Tề Ngang ngẩn người, giọng cũng hạ xuống: "Thật sao?"

"Ừm! Sau này có người nấu cho cậu ăn ngon mỗi ngày, sướng muốn chết luôn, tớ mặc kệ, có món ngon thì nhớ lén đem cho tớ một phần..."

Nhìn Trần Điền Điền nhắm tịt mắt, cười híp cả mắt lại, khóe môi Tề Ngang cũng không nhịn được mà khẽ cong lên.

Tảng đá đè nặng trong tim như bỗng chốc tan biến, mây đen trên đỉnh đầu cũng tiêu tán, trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn buông lỏng.

Cũng đúng thôi.

Chỉ cần mẹ vui vẻ mỗi khi ăn món ông ấy nấu, vậy là đủ rồi.

Chẳng phải từ trước đến giờ, điều anh mong mỏi nhất cũng chỉ là mẹ có được cuộc sống hạnh phúc sao?

Trần Điền Điền tuy là người vô tư lơ đễnh nhưng lại luôn mang đến ánh nắng cho cuộc đời Tề Ngang không chút keo kiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!