Chương 6: Cô ấy hình như ngủ quên rồi

Đêm *****ên sau khi chuyển đến nơi ở mới, có lẽ vì việc dọn cỏ, chuyển nhà, còn có cuộc gọi của Chung Chi nên cô đặc biệt mệt mỏi, khi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, ánh nắng lờ mờ bị những đám mây trắng xám che khuất, từng bông tuyết lặng lẽ xoay vòng trong không trung rồi đáp xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đã phủ kín lại những mảng đất vừa khô ráo bằng một lớp trắng tinh. Cảnh tuyết rơi lặng lẽ từng đợt phủ trắng con phố mang theo vẻ lãng mạn chỉ thuộc về mùa đông.

Sống ở miền Bắc, Trần Điền Điền đã quá quen với những mùa đông gió tuyết triền miên.

Cô không giỏi nấu ăn, định gọi đồ ăn ngoài nhưng vì đường trơn trượt, shipper mãi vẫn chưa giao tới. Trong lúc chờ đợi, cô rửa mặt rồi nằm dài trên giường lướt điện thoại, tình cờ thấy vài người bạn học ở miền Nam đang than thở trên vòng bạn bè: "Bao giờ quê mình mới có được một trận tuyết cho biết với người ta?"

Cô thả một lượt thích cho người bạn, tiếp tục lướt lướt thì bất ngờ nhìn thấy một bức ảnh do Tề Ngang đăng lên.

Con mèo Maine Coon đang ngồi giữa vòng tròn toàn là những chú vịt con làm bằng tuyết, gương mặt tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Bàn tay đang xoa đầu mèo chỉ lộ ra một phần, nhìn kiểu gì cũng giống tay của chú Lục.

Sau lưng bé mèo cách đó không xa là một người tuyết oai phong đang ngồi chồm hổm, trên người quàng chiếc khăn đen, hình như là cái khăn mà hôm qua Tề Ngang vẫn còn đang quấn.

Đoán chừng là bị người lớn ép buộc giao ra.

Trần Điền Điền không nhịn được cười khẽ, nhìn tấm ảnh ấm áp vui vẻ ấy, cô bất giác lại nghĩ đến Chung Chi, người giờ này chắc đang đón năm mới gia đình mới ở Đức và Trần Trấn, người đang sống dở chết dở trong viện dưỡng lão.

Bài đăng đó được thả tim rất nhiều, chỉ tính riêng trong danh sách bạn bè của Trần Điền Điền thôi cũng đã có cả đống người quen biết Tề Ngang bày tỏ cảm xúc. Anh vốn chẳng mấy khi đăng gì nên phần bình luận cũng rôm rả náo nhiệt.

Trần Điền Điền không thích để lại dấu vết gì trên mạng, vốn định lướt qua luôn nhưng lại chợt nhớ đến lời cầu khẩn đầy tuyệt vọng của Khâu Lê tối qua. Cô thở dài một hơi rồi cũng nhấn like. Nếu thật sự phải nhờ vả anh giúp một tay thì ít nhất bây giờ cũng nên tạo chút cảm giác tồn tại để đến lúc mở miệng mà bị từ chối thì còn đỡ xấu hổ một chút.

Cô vốn là kiểu người hướng nội, từ sau khi tốt nghiệp đại học, cuộc sống của Trần Điền Điền chỉ xoay quanh hai điểm: công ty và nhà. Rời khỏi giảng đường rồi, chẳng còn ai kéo cô ra ngoài xem phim hay tụ tập nữa, những hoạt động giải trí của cô gần như bằng không.

Suốt cả tuần tiếp theo, cô chỉ sống nhờ vào đồ ăn đặt qua mạng. Bình thường, cô nhận viết các kế hoạch marketing cho quảng cáo và một số ứng dụng hot. Là sinh viên ngành Hán ngữ, để kiếm sống, việc gì liên quan đến viết lách là cô đều nhận hết.

Càng gần Tết, càng cận kề buổi tụ họp với nhóm của Lý Kha, giấc ngủ của Trần Điền Điền lại càng chập chờn, không yên.

Một phần là vì cô thường hay tưởng tượng trước khung cảnh buổi tụ họp hôm đó, không muốn mình lúng túng hay vụng về, cô cứ cố gắng nhớ lại hình ảnh bản thân hồi còn học cấp ba trong mắt người khác.

Thế nhưng, đôi khi nghĩ đến cô gái tóc ngắn rạng rỡ hay cười năm nào từng khoác vai lũ bạn, rủ rê Tề Ngang và Lý Kha trốn học để đi dự chương trình khuyến mãi lớn ở một tiệm kem, cô lại thấy xa lạ. Cô gái vô tư, tràn đầy nắng ấy dường như chẳng còn là mình nữa.

Hai là ——

Lũ trẻ dưới lầu, cứ đúng sáu giờ sáng là bắt đầu đốt pháo, ồn ào đến không thể chịu nổi.

Trần Điền Điền dạo này thường xuyên mất ngủ, mãi đến một, hai giờ sáng mới có thể thực sự thiếp đi. Thế mà vừa chợp mắt được một chút, đúng sáu giờ lại bị tiếng pháo đánh thức. Có khi chỉ một tiếng nổ bất ngờ vang lên cũng đủ khiến tim cô hẫng một nhịp.

Cô đứng trên ban công nhìn xuống dưới mấy lần, là mấy cậu nhóc còn khá nhỏ, bên cạnh còn có một bé gái mặc áo bông đỏ, tóc búi củ tỏi, chắc là cũng ở trong chung cư này.

Trong khu chung cư cấm đốt pháo nên bọn trẻ lén lút tụ tập ở sát bức tường bao bên ngoài.

Thấy chúng chơi đùa vui vẻ như thế, cô nghĩ chắc vài hôm nữa sẽ chán rồi dừng lại thôi.

Nhưng suốt cả một tuần trôi qua, tụi nhỏ vẫn hào hứng như ngày đầu.

Cuối cùng, Trần Điền Điền đành đặt báo thức sớm hơn mười phút, dậy luôn khi tiếng pháo vang lên, tranh thủ rửa mặt, thay đồ rồi ra quán ăn sáng gần nhà.

Chỉ là, có một buổi sáng nọ, cô gục đầu ngủ quên ngay trong tiệm ăn sáng của người ta. Lúc bị đánh thức, tay vẫn còn cầm đũa, bánh bao trứng sữa trước mặt mới cắn được một miếng. Sau khi được chủ quán gọi dậy, cô đành gói phần đồ ăn đã nguội mang về, hâm nóng lại rồi mới ăn.

Từ khi chuyển đến sống ở khu này, cô cũng chưa từng gặp lại Tề Ngang lần nào nữa.

--

Cuộc sống của Tề Ngang rất điều độ, sau khi bị xin WeChat nhiều lần ở phòng gym, anh chuyển sang chạy bộ buổi sáng quanh đường Trần Hi, đeo tai nghe kín mít, ai gọi cũng vờ như không nghe thấy.

Một lần tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ công cộng, thấy mấy cậu con trai đang chơi nhưng thiếu người, Tề Ngang ghé vào làm trung phong. Nhờ chiều cao nổi bật, anh vào sân và giúp đội lật ngược thế trận một cách hoàn hảo.

Sau đó, họ lập hẳn một group chat trên WeChat, rủ Tề Ngang khi rảnh thì cứ đến đánh bóng cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!