Trần Điền Điền may mắn vì hôm sau là cuối tuần, không phải đi làm, cô vừa mới được thăng chức chưa lâu, không muốn xin nghỉ phép.
Ngày hôm sau, đến tận trưa cô mới được anh ôm ngủ say, đầu óc choáng váng, chỉ còn nhớ lờ mờ việc tối qua bị giày vò, anh cười khàn khàn hỏi cô có đau không, bộ dạng như thể không làm cô kiệt sức thì thề không bỏ qua. Cuối cùng, thấy lòng bàn tay cô bị trầy xước, anh mới miễn cưỡng buông tha.
Cầm thú.
Còn hơn cả cầm thú.
Trần Điền Điền mệt đến mức không còn sức để mắng thành tiếng.
Tỉnh dậy vào hôm sau, toàn thân cô đau nhức, như thể một người lâu năm không vận động bỗng dưng chạy hết 42km marathon. Đặc biệt là chỗ ấy vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ xen lẫn cơn đau rát khó chịu, giống như một quả bóng bị bơm căng quá mức, rách toạc ra, khó mà trở lại trạng thái ban đầu.
Cô mở mắt, nhìn chăm chú vào chiếc đèn pha lê trên trần nhà hồi lâu rồi mới gắng gượng, dồn hết sức ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, quấn chăn kín ngực. Ánh mắt cô rơi vào những chiếc bao cao su còn chưa bóc cùng một lọ thuốc mỡ màu trắng sữa đặt bên cạnh.
Cô không nhớ nhà mình có những thứ này, chắc hẳn là anh đã ra ngoài mua lúc tối, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại vượt quá giới hạn như vậy.
Cúi người định tự xoa bóp đôi chân đau nhức nhưng đến cả ngón tay cô cũng không còn tí sức nào, toàn thân mềm nhũn như một sợi mì luộc chín.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở "cạch" một tiếng.
Tề Ngang mặc một bộ đồ ở nhà bước vào.
Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng rồi anh sải bước đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa bóp giúp cô.
"Đau lắm hả?" Tề Ngang ngẩng đầu hỏi.
Trần Điền Điền lười đáp, hai giây sau lại không nhịn được lên tiếng: "Em đến xuống giường còn không nổi, cảm giác như xương cốt đều vỡ vụn hết rồi."
Tề Ngang cười khẽ, tay dùng thêm chút lực giúp cô bóp nắn cơ bắp căng cứng đau nhức, "Không thể trách anh được, bắt đầu từ ngày mai cùng anh lên tầng trên tập gym."
Trần Điền Điền nằm vật ra, rã rời nói: "Vậy chi bằng em cứ nằm đây luôn cho rồi."
Tề Ngang bóp cằm cô, giọng trầm thấp: "Vậy thì trói em lên giường, ngày nào cũng hành."
Trần Điền Điền đạp anh một cái, lấy tay che mặt, lầm bầm: "Sau này anh hết cửa được thưởng rồi."
Tề Ngang nhàn nhã nói: "Không cần đồng phục nữa à?"
Trần Điền Điền đảo mắt một cái rồi chậm rãi nghiêm túc ngồi dậy, nói: "Vậy... vẫn là, muốn đó."
"Tề Ngang, hồi cấp ba em cũng từng đến tìm anh, em không cố ý cho anh leo cây đâu, mẹ em tịch thu điện thoại của em vì sợ nghỉ hè sẽ có người đến đòi nợ, mẹ muốn em yên tâm học hành nên không cho em ở nhà. Em phải tranh thủ giờ ra chơi chạy đến trường anh, cố gắng về nhà đúng giờ mẹ quy định, nhưng em thấy bên cạnh anh có rất nhiều bạn mới, trong đó có cả Hướng Quỳ, ai nấy đều ăn mặc rất đẹp, anh lúc đó cũng bỗng trở nên xa lạ với em, em... em rất ghen tị."
Có lẽ vì ngày trước Tề Ngang luôn lẽo đẽo theo sau cô, hai người lớn lên cùng nhau, cô biết rõ có rất nhiều người theo đuổi anh, thích anh, thầm mến anh, nhưng vì quá thân thiết nên cô không cảm thấy ngoại hình anh có gì đặc biệt, dù sao trong giới của bọn họ, ai cũng na ná nhau.
Nhưng lên cấp ba, anh trở thành con trai của Lục Minh, ai ai cũng biết đến thân phận hiển hách của anh. Anh đậu vào Nhất Trung, đứng vững ở vị trí thủ khoa, khí chất và phong thái bỗng thay đổi hoàn toàn.
Cậu trai từng theo sau lưng cô, sau khi rời khỏi cô, hóa ra lại rực rỡ trong thế giới của riêng mình đến thế .
Tề Ngang mím môi không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn hàng mi đang khẽ run của cô, hồi lâu sau, giọng khản đặc: "Đã từng đến tìm anh."
Những lời cô nói trước đây, Tề Ngang đều nghe thấy nhưng anh cứ nghĩ đó chỉ là tình cờ bắt gặp.
Trần Điền Điền gật đầu: "Ừm."
"Sao không đến gặp?"
"Em sợ ngại, em sĩ diện lắm, với lại hồi cấp hai em thường hay ra lệnh cho anh, lỡ như anh bây giờ giỏi rồi, lại cười nhạo em thì sao? Em chịu không nổi, lúc đó em nghĩ... vậy thì không chơi nữa."
Dù sao thiếu một người bạn cũng chẳng sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!