Tề Ngang bỗng nhớ lại hôm họ vừa chuyển đến Tây Thành, lúc nhìn thấy nhà cô còn trống không, anh đã nhắn tin cho cô bảo rằng Lục Minh nấu cơm, rủ cô qua ăn, cô cũng chỉ trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng cô khi đó rất buồn ngủ, mang theo sự mềm mại yếu ớt mà thường ngày khó nghe thấy, vô thức buông bỏ toàn bộ phòng bị, như thể quan hệ giữa hai người trong chốc lát đã được kéo gần hơn.
Đêm đó anh mộng xuân cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt còn chưa rửa đã vội đi giặt quần áo trong bộ dạng vô cùng chật vật.
Anh cũng tự thấy xấu hổ, dù sao đối với một cô gái tạm thời vẫn chưa có quan hệ gì với mình mà mơ giấc mơ kiểu đó, đúng là quá mất mặt.
Thế nhưng giờ phút này, anh vẫn vững vàng đè cô xuống giường, giọng khàn đục, ngón tay vén dải dây buộc trên áo cô, khẽ hỏi: "Buồn ngủ thế à?"
Trần Điền Điền đã mở mắt, ngáp một cái đến chảy cả nước mắt, qua tầm nhìn mơ hồ nhìn anh, trong mắt còn mang theo nụ cười: "Em còn tính ăn tối dưới ánh nến với anh cơ mà."
Cô nhìn thẳng vào anh, im lặng một lát, ngón tay siết chặt rồi nhỏ giọng hỏi: "Muốn... làm không?"
Tề Ngang chống một tay bên người cô, trong phòng ngủ không bật đèn, bầu không khí mờ tối, tiếng điều hòa rì rì, hơi thở rối loạn đan xen, mồ hôi và những nụ hôn quấn quýt, tất cả như đang châm ngòi cho điều sắp tới.
Trần Điền Điền cảm nhận được mái tóc dài bị vén hết ra sau vai, những nụ hôn dày đặc lướt quanh cổ, anh nghiêng đầu, hai tay giữ chặt cánh tay cô, quỳ ở hai bên người cô rồi khóa chặt cổ tay cô trên đỉnh đầu, tư thế hoàn toàn áp chế.
Cô rõ ràng cảm nhận được nơi cổ bị răng anh khẽ cọ qua, để lại cảm giác tê dại khiến toàn thân run lên, cảm xúc dâng trào đến mức cô thà rằng anh cứ mạnh bạo cắn xuống cũng được.
"Ngày mai đổi ga giường nhé."
"Dì giúp việc sẽ tưởng là tụi mình làm đổ nước."
Trần Điền Điền nhẹ nhàng nâng hông lên một chút, nhấc cơ thể khỏi mặt giường, tấm ga bằng nhung quá nóng, mồ hôi thấm ra sau lưng.
Cô cảm nhận được lớp mồ hôi dính nhớp, gió thổi lùa vào xoa dịu phần nào, cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại không dám nhìn anh, thì thầm:
"Em tự giặt."
Động tác nâng người ấy như thể cô đang chủ động dâng mình tới.
Tề Ngang cúi đầu liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, động tác ung dung tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay.
"Không phải em muốn xem sao?"
Khi gỡ xuống cái cuối cùng, Tề Ngang lại đưa tay phải lên, đặt ở bên môi cô.
"Liế.m."
Trần Điền Điền nhắm mắt, không rõ đó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đó, cô vô thức mở to miệng, ngón tay thon dài của anh khép chặt, lướt qua hàm răng cô, khuấy đảo nơi đầu lưỡi, động tác tràn ngập ý trêu chọc, mô phỏng một hành động bản năng nguyên thủy kéo người ta trôi tuột xuống vực sâu.
Không giống như cô tưởng tượng, Trần Điền Điền lập tức mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn thấy Tề Ngang đang treo một ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt.
Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn còn chưa tan đi, thấp giọng bảo: "Không để em làm cái đó."
Trần Điền Điền dần hiểu ra ý anh là gì, đầu lưỡi khẽ lướt qua ngón tay anh, trong đầu hiện lên những khung cảnh trong anime, nhẹ nhàng làm ướt ngón tay anh. Cô cảm nhận rõ ràng ngón tay anh càng lúc càng tiến sâu, như muốn chặn luôn cả cổ họng khiến cô khó thở, nước bọt trào ra không ngừng.
"Phịch" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh rơi xuống bên gối, anh không nói lời nào, ánh đèn quá yếu ớt, đầu óc cô cũng choáng váng, mắt không thể tập trung nên cũng chẳng nhìn rõ trên cổ tay anh có gì.
Là vết sẹo sao? Hay là hình xăm?
Cô nuốt nước bọt mấy lần, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, Tề Ngang rút ngón tay ra, đưa lên môi, li. ếm qua vài cái.
Dòng nước trong cơ thể cô như tuôn trào mạnh mẽ, toàn thân căng lên, cô không ngờ anh lại làm hành động như vậy, từng tế bào trong người cô như reo hò bùng nổ.
Anh ngẩng cổ tay lên, thong thả hỏi: "Không nhìn rõ à? Muốn biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!