Tề Ngang giữ cằm cô, nhẹ nhàng hôn lại, môi áp sát lên đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi như có thể cảm nhận được hương rượu còn vương lại từ chai bia cô cầm trong tay, kích thích thần kinh, vị ngọt xen lẫn hương thơm riêng biệt của cô khiến anh như mê đắm.
"Muốn hôn tiếp không?" Tề Ngang nhìn thẳng vào mắt Trần Điền Điền, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô.
Trần Điền Điền theo bản năng rụt đầu lại, tay vô thức nắm lấy tay anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh khiến cô muốn rút ra nhưng lại bị giữ chặt.
Tề Ngang siết chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng vu. ốt ve trong lòng bàn tay, rồi nói: "Trốn gì chứ, nắm tay đi."
Trần Điền Điền cúi đầu lí nhí "ừ" một tiếng, vành tai đỏ bừng.
Khi về đến nhà thì đã rất khuya, sáng mai còn phải đi làm sớm, Trần Điền Điền tranh thủ tắm trước, sau đó Tề Ngang mới đặt gói pate mèo vừa ăn xong xuống để đi tắm.
Cô phát hiện ra rằng tuy Tề Ngang không quá cuồng mèo nhưng mỗi lần ở nhà, anh đều chủ động cho mèo ăn, đúng chuẩn một con sen tận tụy.
Nếu anh là ba của con gái mình thì...
Trần Điền Điền bỗng nhiên nhận ra suy nghĩ của bản thân, vội vàng chớp mắt liên tục, hai tay vỗ vỗ má để lấy lại tỉnh táo.
Nhân lúc anh chưa ra, cô còn len lén uống thêm nửa ly rượu.
Chai rượu này chẳng biết hiệu gì nhưng uống khá ngon, cô rất thích nhấm nháp một chút trước khi ngủ, sẽ ngủ ngon hơn.
Vừa nằm xuống chưa được hai phút, nệm giường êm ái làm cô dễ chịu quá mức, mí mắt không ngừng díp lại, cơn buồn ngủ chồng chất kéo đến, cô thậm chí chưa trụ nổi mười phút đã thiếp đi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, cơn buồn ngủ cũng trở nên nặng nề hơn.
Đột nhiên, có vật nặng đè lên người cô, Trần Điền Điền khẽ đẩy theo phản xạ nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc, cô liền ngoan ngoãn nghiêng cổ phối hợp với những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Những nụ hôn mang theo hương thơm dịu mát in khắp cổ cô, rồi dần di chuyển tới bờ môi, nhẹ nhàng cắn lấy.
Môi anh lướt xuống xương quai xanh, cô cảm nhận rõ ràng những chiếc răng đang cọ nhẹ vào phần xương giữa cổ, vừa nhẹ nhàng vừa khiến cô rụng rời cả người.
Bị hôn đến tỉnh táo hơn, Trần Điền Điền mở mắt, mơ màng nhìn Tề Ngang.
Ngược sáng, đường nét khuôn mặt anh mờ mờ ảo ảo trong mắt cô.
"Tề Ngang..." Cô nhỏ giọng gọi tên anh, giọng nói mềm mại, ngọt ngào.
Bàn tay buông thõng của cô theo bản năng ôm lấy eo anh, đầu óc còn mơ màng, ngón tay lại như vu. ốt ve chiều chuộng, trượt xuống thấp hơn.
Nhưng còn chưa kịp chạm tới, đã bị Tề Ngang ngăn lại, trong giọng nói không kìm được ý cười: "Không định làm gì đâu, ngủ đi."
Tề Ngang cúi thấp mắt, nhìn người nằm dưới mình, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, rõ ràng là bị anh kéo ra khỏi trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, mới tỉnh dậy, cô vẫn còn ngơ ngác.
Dù hiểu nhầm ý anh nhưng cô cũng không tỏ ra chút khó chịu nào, anh đau lòng hôn nhẹ lên cổ tay cô, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Nghĩ ngợi gì đó, Tề Ngang lại cúi đầu, cố ý gọi cô vào lúc này, giọng trầm thấp như nước chảy mềm mại: "Vợ ơi."
Trần Điền Điền hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ biết bản thân mơ màng tới mức không phân biệt nổi thực ảo, thuận miệng "ừm" một tiếng rồi nghiêng người ôm lấy cánh tay anh, áp má vào bắp tay anh ngủ rất say.
Tề Ngang lại cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, thì thầm: "Ngủ ngon."
Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, khi Trần Điền Điền tỉnh dậy, Tề Ngang đã không còn ở đó. Đầu óc cô trống rỗng, với tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, thấy tin nhắn WeChat của Tề Ngang: anh đã đi làm, dặn cô nhớ ăn sáng và tài xế sẽ đưa cô đi làm.
Trần Điền Điền trả lời lại một câu "Được."
[ Dậy chưa? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!