Chương 5: Con không có ý gì với cô ấy theo kiểu đó đâu

[ Vậy còn cậu? Giờ cậu đang làm công việc gì? ]

Trần Điền Điền ngẩn người hồi lâu mới trả lời: [ Tớ đã nghĩ việc rồi, giờ đang tìm việc làm. ] 

[ Thật trùng hợp, tớ cũng vậy, mới thất nghiệp tháng trước. Suốt một tháng nay cày nát hết app và trang tuyển dụng của công ty, gửi hơn cả trăm cái CV, ngày nào cũng đi rạc chân ngoài đường mong kiếm được việc làm nhưng chẳng có cái nào ra hồn cả. Toàn là mấy chỗ bắt tớ đi cày KPI hoặc treo đầu dê bán thịt chó, bắt đi làm tiếp thị ngoài đường. Chẳng lẽ bây giờ trên đời thật sự không cần kế toán nữa rồi sao? ]

Trần Điện Điện: [ Trước Tết rất khó để tìm việc. ]

[ Sau Tết cạnh tranh rất lớn, tớ sắp phát điên rồi. ]

[ Cậu học ngành gì vậy? ]

[ Ngữ văn Trung. ]

Trần Điền Điền vừa trả lời tin nhắn xong thì liếc nhìn thời gian, đúng lúc điện thoại "ting" một tiếng, là một tin nhắn nhắc thanh toán khoản vay.

Cô xem lại số dư trong tài khoản ngân hàng, trừ khoản nợ phải trả thì chỉ còn chưa đến hai mươi ngàn.

Trong đó còn bao gồm cả khoản bồi thường thôi việc mà Vạn Hoành đã trả cho cô.

Từ nhỏ, cô là người không ham vật chất, dù hiện tại vật giá đã tăng chóng mặt so với vài năm trước nhưng chừng đó tiền vẫn đủ để cô yên ổn qua Tết này.

Còn chuyện của năm sau, để năm sau rồi tính.

[ Điền Điền, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không? ]

Tin nhắn WeChat bật ra, Trần Điền Điền tựa đầu vào gối, trả lời: [ Chuyện gì vậy? ]

Cô ấy gửi đến một đoạn ghi âm dài tận năm mươi bảy giây.

Có lẽ sau khi vào đại học đã thay đổi quá nhiều, chất giọng xa lạ kia khiến Trần Điền Điền không thể nào gắn kết nổi với hình ảnh cô gái trong ký ức.

"Cậu và Tề Ngang cũng khá thân mà đúng không? Cậu có thể giúp tớ hỏi xem cậu ấy có công việc nào có thể giới thiệu giúp tớ được không? Tớ nghe nói chú cậu ấy kinh doanh trang sức, trong nước có nhiều chi nhánh, tớ học đại học quản lý tài chính, chắc cũng phù hợp mà nhỉ.....?"

"Nói ra thì ngại... nhưng tớ thực sự hết cách rồi. Mẹ tớ bị bệnh và đang nằm viện điều trị, tớ thì sao cũng được nhưng mẹ thì không thể chờ lâu. Tớ biết nhờ vả như vậy có phần đường đột nhưng bác sĩ nói căn bệnh này không thể trì hoãn nữa. Tớ đã vay tiền của tất cả họ hàng rồi, giờ nếu không xoay được tiền chắc tớ phải đi vay nặng lãi mất."

"Tớ thấy mọi người nói mấy ngày nữa sẽ tụ tập liên hoan đúng không? Tớ phải ở đây chăm sóc mẹ, còn phải tiếp tục làm thêm kiếm tiền, có lẽ không đi được. Đến lúc đó, cậu giúp tớ nói chuyện được không?"

"Tớ đã kết bạn với cậu ấy trên WeChat nhưng cậu ấy đã chặn kết bạn nên tớ không kết bạn được, mà chuyện này nói trên WeChat cũng không ổn."

"Điền Điền, xin lỗi cậu, cậu giúp tớ đi, trước kia tốt xấu gì hai cậu cũng thân thiết mà, nể tình quan hệ của chúng ta, cậu cứu tớ một lần nhé? Tớ thật sự không còn đường để đi."

Nói xong lời cuối, giọng của cô ấy bắt đầu nghẹn ngào.

Trần Điền Điền lắng nghe từng chữ một, nghe ra được sự kìm nén và sụp đổ trong giọng nói của cô ấy giống hệt mình trong đêm hôm đó, lúc say rượu bật khóc. Có lẽ vì thế mà cô càng thấu hiểu hơn, càng cảm nhận rõ sự yếu đuối của đối phương lúc này, biết rõ đến cả ý nghĩ muốn chết cũng từng thoáng qua trong đầu cô ấy.

Cô chợt thất thần, trong đầu vang lên một câu từng rất nổi trên mạng: "Nếu bạn học cũ của bạn giờ đã rất thành đạt, bạn sẽ giữ cơ hội này để cứu lấy mạng sống mình hay nhường lại cho người thân thiết một con đường để đổi đời?"

Nghe nói Lưu Dương không biết dùng cách gì mà thực sự lấy được dự án và kéo về đầu tư. Với quan hệ và thế lực trong giới, sau ngày cô rời công ty và khiến ông ta bẽ mặt như vậy, ai cũng rõ, muốn làm việc dưới tay ông ta thì nhất định phải có cái gọi là "tinh thần cống hiến". Giới này nhỏ như lòng bàn tay, bảo ông ta sẽ không nhằm vào một người mới như cô e là điều không thể.

Cô cũng không chắc sang năm mình còn có thể tiếp tục trụ lại trong giới truyền thông này nữa hay không.

Nhưng cũng may, cô chỉ có một mình, ăn bít tết Wellington hay ăn bánh bao chan mì gói đối với cô mà nói cũng chẳng khác gì nhau, no bụng là được rồi.

Dường như chẳng có ai thật sự cần đến cô, cũng chẳng có ai sẽ nhớ đến cô vào một ngày đẹp trời nắng ấm nào đó.

[ Tớ với cậu ấy cũng không thân lắm... Hay là cậu thử xem mấy đợt tuyển dụng của các trường khác đi —— ]

Cô chưa kịp gửi tin nhắn, chỉ lặng lẽ cúi mắt, hàng mi khẽ run rồi lại xóa từng chữ một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!