Tề Ngang thật sự cảm thấy mình đã tự tay đánh mất một ván bài tốt.
Anh vẫn không thể truy cứu đến tận cùng vì sao trước đây lại bỏ lỡ nhưng giờ khắc này chỉ cần cảm nhận được một chút hạt giống yêu thích từ Trần Điền Điền thì anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trần Điền Điền thở d. ốc hỗn loạn, từng chữ từng chữ cô nói như nện mạnh vào tim anh, bả vai cô khẽ co lại, quay đầu đi: "Anh nói sao thì là vậy."
Tề Ngang kéo dài giọng, ánh mắt mang theo trêu chọc: "Ồ, anh nói sao thì là vậy."
"Chính là câu em vừa chưa nói hết."
Nói xong, anh thong thả bổ sung: "Có lẽ còn phải gần thêm chút nữa."
"Là gì vậy?"
Tề Ngang dùng bàn tay áp sát gáy cô, giọng nói pha chút lưu manh lười biếng: "Cho anh nghe một tiếng đi."
Trần Điền Điền ngượng ngùng chống cự: "Thật mà."
Ánh mắt cô dừng trên gương mặt Tề Ngang, mông tựa vào bàn gỗ cứng, chỉ hơi nhón nhẹ liền ngồi hẳn lên, đôi chân lơ lửng trong không trung, ngồi trên bàn rồi còn phải hơi ngẩng mặt lên mới có thể nhìn thẳng vào anh.
Cô dùng ngón tay móc lấy ngón tay anh, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, nhiệt độ trên người anh cao hơn cô rất nhiều.
Dù lực kéo rất nhẹ nhưng Tề Ngang vẫn cảm nhận được, anh bước lên một bước chen vào giữa hai chân cô, khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần, gần đến mức có thể thấy rõ hàng mi dài mảnh của cô.
Trần Điền Điền thẳng thừng vẽ lại từng đường nét trên gương mặt anh bằng ánh mắt, không nhịn được thầm nghĩ, sao có thể sinh ra đẹp như vậy, mang gương mặt này không biết đã khiến bao nhiêu người si mê.
Cô bắt chước động tác vừa nãy của anh, hai tay chống lên mặt bàn, đốt ngón tay cong lại, đầu ngón tay ma sát nhẹ trên mặt bàn, chiếc cổ thiên nga vẽ thành một đường cong, cô ngẩng đầu lên, chủ động dâng nụ hôn.
Đôi môi cô nhẹ nhàng miết qua môi mỏng của anh, lúc này mới nếm ra chút hương dâu ngọt ngào, hôn lên môi rồi lại hôn đến khoé miệng để lại những hơi thở ẩm nóng khiến da thịt khẽ run, hormone như bùng nổ trong không khí.
Anh đứng yên, thậm chí còn hơi cúi người phối hợp với cô, rất thuận theo, cũng rất dễ hôn.
Rất nghe lời, rất ngoan.
Từng nơi môi, sống mũi, gò má đều được cô in dấu hôn lên.
Tề Ngang không nhịn được quay đầu khẽ bật cười, bờ vai khẽ run, lồng ng. ực cũng rung động, trong mắt tràn ngập ý cười.
"Em là mèo con à, đang đánh dấu lãnh thổ sao?"
Trần Điền Điền cúi đầu, trán dụi vào bờ vai anh, hơi thở phập phồng nơi lồng ng. ực anh.
"Ừm."
Giọng nói dễ nghe vang lên từ trên đỉnh đầu: "Muốn ôm thì ôm đi."
Cô liền hơi ngượng ngùng, men theo vòng eo săn chắc của anh mà vòng tay ôm lấy, cánh tay lỏng lẻo ôm quanh eo anh. Buổi sáng anh vừa chơi bóng xong, qua lớp áo thun trắng mỏng, cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc trên người anh.
Trong đầu cô không kìm được mà hiện lên cảnh cơ bắp săn chắc ấy đè lên người mình, không nhịn được mà đưa tay sờ một cái.
Tề Ngang hít sâu một hơi lạnh, ngón tay không nhịn được mà siết lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp mang chút tức giận: "Đừng có sờ như vậy."
"Em chịu trách nhiệm nổi không?"
Trần Điền Điền ậm ừ một tiếng, cố ý châm chọc:
"Em mặc váy đó."
Rất tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!