Chương 47: Cậu ta đã từng hôn em như vậy sao?

Nghe vậy, Tề Ngang khẽ cười, kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống cạnh cô, tay cầm chai nước khoáng đặt lên bàn, ánh mắt dán chặt vào cô, chân dài tùy tiện duỗi ra, tư thế ngồi vô cùng ngả ngớn.

"Ồ, vậy anh đợi."

"Phía trước còn mấy người nữa? Anh chen ngang được không?"

Giọng điệu vừa thư thả vừa chẳng chút đứng đắn.

Trần Điền Điền liếc sang bên cạnh một cái, chỗ Tề Ngang ngồi đúng ngay lối đi khiến những người đi cùng lúc nãy phải lách qua mà đi.

Mấy người bạn của anh ngồi ở bàn tròn phía sau tấm chắn, vừa cười vừa nhìn về phía này khiến Trần Điền Điền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô quay đầu lại xem Tề Ngang đã nhắn gì cho mình.

Trong WeChat.

Tề Ngang: [ Chờ anh ở cửa khu D. ]

Trần Điền Điền chậm rãi trả lời.

[ Được. ]

Sau khi trả lời xong, cô mới quay đầu nhìn Tề Ngang, ánh mắt rõ ràng mang theo ý tứ: Anh, có thể, đi rồi.

Tề Ngang cúi đầu nhìn tin nhắn: "......"

Biểu cảm dịu lại đôi chút, giọng cũng mềm đi, hỏi cô: "Chút nữa em định đi đâu? Để anh dẫn hai người đi dạo."

Chưa kịp để Hoàng Chu Chu lên tiếng, Trần Điền Điền đã lập tức từ chối: "Không cần đâu."

Tề Ngang nhíu mày: "Anh cũng rảnh mà."

Trần Điền Điền vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không muốn."

Hoàng Chu Chu bên cạnh cũng nhanh chóng hùa theo, cười tít mắt: "Đúng đó, thôi đi, cậu mà theo tụi tôi thì tụi tôi còn đâu cơ hội kiếm bạn trai nữa."

Tề Ngang khẽ cười mỉa, nhìn Trần Điền Điền, nói: "Ăn xong thì ra ngoài với anh."

Nói xong, anh kéo ghế về chỗ cũ rồi dứt khoát bước về phía khác.

Trần Điền Điền ngước mắt, oán trách liếc nhìn Hoàng Chu Chu một cái.

Hoàng Chu Chu không phục: "Chẳng phải là tớ đang giúp cậu sao."

Kết quả là, ăn xong thì tự mình cũng bị "giúp" luôn, Tề Ngang gọi cả Lý Kha tới.

Ra khỏi nhà ăn, Trần Điền Điền còn cầm trên tay ly trà sữa dâu chưa uống hết do Hoàng Chu Chu mua, thật ra cô cũng không muốn uống lắm, chỉ nhấp một ngụm cho có lệ.

Đúng lúc giữa trưa, ánh nắng như thiêu đốt mặt đất, ánh sáng chói chang đến mức không thể mở to mắt nổi, da dẻ để lộ ra ngoài cũng bị nóng rát.

Xuống bậc thang, nhìn thấy Lý Kha cùng Hoàng Chu Chu đi về hướng khác, Trần Điền Điền nghiêng đầu nhìn Tề Ngang hỏi: "Anh biết từ khi nào vậy? Sao không nói cho em biết?"

Tề Ngang biết chuyện họ quen nhau thậm chí còn sớm hơn cả Lý Kha.

Dù đã nhiều năm không gặp, lần *****ên gặp lại, Lý Kha suýt chút nữa cũng chẳng nhận ra Trần Điền Điền, làm sao có thể nhận ra người bạn vẫn thường xuất hiện bên cạnh cô là Hoàng Chu Chu.

Khi đó, anh tới biệt thự của Lý Kha để lấy tài liệu, tình cờ nhìn thấy Hoàng Chu Chu mặc áo sơ mi trắng của Lý Kha đang ăn cơm trong phòng ăn, vì thấy quen mắt nên liếc nhìn thêm vài lần, đến khi về nhà gặp Trần Điền Điền mới nhớ ra người đó chính là Hoàng Chu Chu.

Cô không nói ra tất nhiên Tề Ngang cũng sẽ không mở miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!