Sáng hôm sau, Trần Điền Điền dậy rất sớm.
Buổi sáng, trường của Tề Ngang tổ chức lễ tốt nghiệp tập thể, hiếm khi thấy anh mặc đồng phục trường, bộ vest đen phối cà vạt xanh đậm, cúc áo không cài, bên mép áo còn kẹp một chiếc kẹp cà vạt trong suốt, trông vừa phóng khoáng vừa có chút ngông nghênh.
Trần Điền Điền vừa rửa mặt xong đi xuống tầng thì thấy anh mặc bộ đồ đó ngồi trên ghế sofa, bất chợt cô nhớ tới dáng vẻ Tề Ngang mặc đồng phục hồi cấp ba, dường như cũng không khác bây giờ là mấy.
Hồi đó, trường Thất Trung của cô còn chưa có đồng phục, lần *****ên cô thấy đồng phục của Nhất Trung, kiểu dáng gãy gọn, sắc nét, vest và quần âu khiến người mặc trông vô cùng nổi bật. Huống chi Tề Ngang vốn dĩ có dáng người như móc treo quần áo trời sinh, khi ấy chỉ lớp 10 mà chiều cao của anh đã nổi bật giữa đám con trai, thêm vào đó là gương mặt điển trai và gia thế hiển hách, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Trần Điền Điền ôm cốc nước ấm, uống một ngụm nhỏ.
Tề Ngang nhận ra ánh mắt sau lưng, chú ý thấy cô đang dùng chiếc cốc anh tặng, tim bất giác thắt lại.
Chỉ cần liếc qua đáy cốc là có thể nhìn thấy mấy ký tự đó, dễ đoán đến mức như tỏ tình công khai.
Tề Ngang cố gắng giữ bình tĩnh, phất tay gọi cô: "Anh đi đây."
"Ừm."
Trần Điền Điền nhìn anh rời khỏi phòng khách.
Anh vừa đi khuất, Hoàng Chu Chu cũng vừa lúc nhắn WeChat hỏi cô đã dậy chưa.
Trả lời tin nhắn xong, Trần Điền Điền ăn qua loa bữa sáng rồi mở tủ quần áo ra lục lọi.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở chiếc váy dài xếp tận trong góc.
Trước đây, Tề Ngang từng nói rất thích chiếc váy đó.
Cô khẽ mím môi, ngón tay nhanh chóng lấy chiếc váy ra và thay vào, lòng lại thấp thỏm, sợ rằng có thể sẽ quá lộ liễu. Nhưng cô thật sự muốn anh thích dù chỉ là một chút thôi, chỉ cần là thứ gì đó thuộc về cô, dù là nhỏ nhặt đến đâu trên người cô cũng mong có thể khiến anh để tâm.
Trước khi đi, cô đứng trước gương, thấy tóc mình đã dài đến tận thắt lưng, cô hỏi quản gia xin một cái kéo, dứt khoát cắt tóc ngắn đến ngang vai. Dùng tay vuốt nhẹ qua tóc mới, cảm giác cả người như nhẹ nhàng và gọn gàng hẳn ra.
Để phối hợp với Hoàng Chu Chu, trước khi ra ngoài, Trần Điền Điền đội một chiếc mũ che nắng và đeo khẩu trang.
Cô lái xe đến đón Hoàng Chu Chu, xe vừa đậu bên đường thì điện thoại reo lên, là tin nhắn thông báo lương tháng trước, Trần Điền Điền nhìn con số trên màn hình, hơi bất ngờ, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng chuyển hết số tiền đó vào chiếc thẻ mới mở. Cô dự định sẽ trả lại toàn bộ số tiền cho Tề Ngang, bao gồm cả chiếc xe này, chỉ là sẽ cần thêm một chút thời gian nữa.
Hôm nay cũng là ngày game online chính thức ra mắt, cô phải đến Đại học Nghi nên chưa có thời gian xem, cô chỉ đơn giản chia sẻ bài đăng quảng bá trên Weibo.
Hoàng Chu Chu vừa lên ghế phụ đã tháo khẩu trang, hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Nói rồi, cô ấy khẽ ho nhẹ, lấy một viên kẹo ngậm cổ họng bỏ vào miệng.
"Ăn rồi, cậu thì sao?"
Hoàng Chu Chu đưa cho cô một viên: "Kẹo ngậm cổ họng, cậu muốn ăn không? Tớ còn phải hát mà."
Trần Điền Điền nhìn viên kẹo được gói trong giấy bạc màu bạch kim, không in chữ gì bèn nhạy bén hỏi: "Ly Kha mua cho cậu đấy à?"
Hoàng Chu Chu tròn mắt nhìn viên kẹo dưới ánh sáng, săm soi kỹ lưỡng: "Trên này có in tên anh ấy à?"
Chưa đợi Trần Điền Điền trả lời, cô nàng đã biết cô bạn mình muốn nói gì.
"Được rồi, tớ biết cậu định nói gì mà, đừng lo cho tớ, tớ tự biết rõ mà."
Hoàng Chu Chu cúi đầu, lại bóc thêm một viên cho vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, sau khi nhận viên kẹo đó, cô ấy đã cất công tìm hiểu, xét một cách nghiêm túc thì nó không hẳn là kẹo nhưng vị lại rất ngọt, tác dụng chẳng kém gì thuốc.
Cô ấy cảm thấy Ly Kha cũng giống như viên kẹo này, rõ ràng không phải là kẹo nhưng hương vị lại khiến người ta sinh ra ảo giác ngọt ngào.
Cô ấy chỉ đang nghĩ, nếu không nhờ vào những thứ nhỏ bé như thế này, thì làm sao mình có thể tiến gần đến bên anh ấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!