"Chỉ vì cái này thôi à? Một cái ôm đâu có đáng giá gì."
Tề Ngang cúi đầu, siết chặt cô trong lòng, cúi mắt nhìn bờ vai nhỏ bé của cô, anh muốn hỏi cô có lạnh không nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra câu nào, chỉ siết chặt tay ôm lấy bờ vai mỏng manh ấy, vây cô trọn vẹn trong lòng mình.
"Ngủ thêm một chút đi, còn sớm mà."
Trần Điền Điền nhìn bầu trời đã hơi sáng, không biết bây giờ là mấy giờ, muốn nói là cô còn phải đi làm nhưng rồi chợt nhớ hôm nay là thứ bảy, cô được nghỉ.
"Anh còn chưa mở quà của em đâu." Được hơi ấm bao bọc, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, cô rúc trong lòng anh, mơ màng nói.
Tề Ngang nhìn thân thể nhỏ bé sắp rã rời của cô, trong đầu còn vô số tư thế khiến cô khó chống đỡ vẫn chưa thực hiện. Nếu không phải vì cô chịu không nổi thì giờ chắc chắn anh vẫn chưa chịu dừng lại.
Giọng anh khàn đi, anh khẽ hắng giọng rồi nói: "Anh mở rồi."
Lại dịu dàng bổ sung: "Anh rất thích."
Trần Điền Điền đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tề Ngang đợi cô ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rút tay đang ôm eo cô ra, khẽ đặt cô vào trong chăn, khi rời khỏi, ngón tay út của cô vô thức níu lấy anh một chút.
Anh dừng lại, ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn cô, cô gái trên giường ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài in bóng xuống làn da trắng mịn, hơi thở nhẹ nhàng, khóe mắt còn vương lại vài giọt lệ chưa lau sạch.
Tề Ngang không nhịn được cúi đầu hôn lên khóe môi cô, để lại một dấu vết ướt mềm rồi đứng dậy. Anh lấy món quà đặt bên cạnh: một chiếc đồng hồ, một sợi dây chỉ đỏ cô từng hứa tặng anh và dưới lầu còn một hộp lớn đầy kẹo dâu mềm.
Nhiều đến mức anh có thể ăn đến sâu răng.
Tề Ngang nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ hồi lâu
rồi giơ tay lên che lấy ngực mình, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ, không thể nào bỏ qua sự rung động không ngừng nơi lồng ng. ực.
Đến ngày hôm nay, anh dường như có thể cảm nhận rõ ràng rằng Trần Điền Điền đang cố gắng bước về phía anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Anh không còn yêu đơn phương một mình nữa.
Chiếc đồng hồ này, dù sau đó có những mẫu mới ra đời với giá đắt đỏ hơn nhưng giá niêm yết của nó cũng không giảm là bao.
Anh quen đeo chiếc đồng hồ đó chỉ vì nó là món quà *****ên Lục Minh tặng cho anh.
Khi ấy, Tề Ngang bỗng nhớ tới một câu: "Bạn sẽ chọn người có một triệu tặng bạn một triệu, hay chọn người có mười triệu chỉ tặng bạn hai trăm ngàn?"
Một sự so sánh khập khiễng.
Tề Ngang chỉ đơn giản cảm thấy Trần Điền Điền có phần ngốc nghếch.
Cô luôn như vậy, luôn mềm lòng, thiện lương, chỉ cần người ta đối xử tốt với cô một chút, cô liền ngây ngô muốn dâng hết mọi thứ của mình. Sự chân thành của cô cứ thế bày ra hết cho người khác thấy, trông quá dễ bị lợi dụng, cũng vì vậy mà hết lần này đến lần khác bị tổn thương.
Hồi cấp ba, làm sao anh có thể vì Trần Điền Điền ghét bỏ, không thèm để ý tới mình mà thật sự tức giận đoạn tuyệt liên lạc với cô chứ?
Giá như lúc đó anh chịu dỗ dành cô một chút thì tốt rồi.
Chỉ là dầm trong cơn mưa dài đằng đẵng của sự chờ đợi, thủ phạm khiến anh cảm lạnh rồi sốt suốt một tuần thật sự là cơn mưa chứ không phải là cô.
Họ còn rất nhiều cơn mưa để gặp lại, còn rất nhiều ngày tuyết rơi để trùng phùng.
Anh cúi mắt xuống, tháo chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt dừng lại ở hình xăm hai chữ màu đen nơi cổ tay, ngón tay nhẹ nhàng vu. ốt ve mấy lần, khóe môi bất giác cong lên.
Anh đeo lại đồng hồ, rồi đeo thêm sợi dây đỏ có hình mèo nhỏ ở cổ tay cùng bên.
Sau khi mở quà xong, anh leo lên giường, đối mặt ôm lấy Trần Điền Điền ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!