Chương 43: Vì chút tình yêu này, cô nguyện để dây tơ lụa bóp nghẹt mình

Nửa tháng nay đi làm, hầu như ngày nào Trần Điền Điền cũng phải tăng ca, cô muốn làm thật tốt dự án này, tự đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân. Mấy lần Hoàng Chu Chu rủ ra ngoài chơi, cô đều từ chối, nói rằng mình còn bận việc.

Lúc nhận được tin nhắn của Hoàng Chu Chu, cô vừa tan ca, đang đi bộ trên đường.

Trời chạng vạng tối, gió chiều hiu hiu thổi, một mình bước đi trên phố mang lại cho cô cảm giác dễ chịu, tự do và thảnh thơi. Tâm trí cũng bình lặng hơn, nhường chỗ cho những dòng suy nghĩ chậm rãi len lỏi.

Cô đeo tai nghe, bắt chuyến xe buýt gần nhất, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, trong tai vang lên bài hát 《 Đừng tốt với em nữa 》 của Miên Tử.

Cô cảm thấy bài hát này rất hợp với tâm trạng hiện tại của mình, cô không dám đón nhận người khác quá tốt với mình nhưng lại không chịu nổi cảm giác bị lạnh nhạt, dù chỉ là một chút hững hờ thôi.

Cô cũng hiểu có lẽ bản thân quá nhạy cảm, rõ ràng từng bị Hạ Gia Nhuận thờ ơ đến mức đó, cô vẫn luôn có thể tự bào chữa, luôn nghe theo đủ thứ bao biện. Vậy mà bây giờ, chỉ cần Tề Ngang hai ngày không chủ động nhắn tin, cô đã thấy khó chịu không chịu nổi.

Cảm giác này thật đáng sợ, như một phản ứng cai nghiện bất thường khiến người ta cảm giác trong khoảnh khắc mình chẳng còn gì cả, trái tim như bị moi rỗng, trống trải đến mức kinh hoàng.

"Không ra thật à? Tớ hiếm lắm mới có kỳ nghỉ đó." Hoàng Chu Chu hỏi.

Trần Điền Điền yếu ớt trả lời: "Hơi mệt, tớ muốn về nhà ngủ, với lại hôm nay đi làm không lái xe, nếu chơi tới nửa đêm thì khó gọi xe về."

Đã muộn như vậy rồi, cô cũng không muốn phiền người khác đưa về.

"Thì để Tề Ngang chở cậu về, tớ thấy anh ấy có lái xe đến mà." Hoàng Chu Chu nói như lẽ đương nhiên.

Trần Điền Điền ngẩn ra: "Tề Ngang? Anh ấy ở quán bar à?"

"Ừ, đi với bọn Lý Kha đó, tớ còn thấy anh ấy lúc nãy, chắc giờ vào phòng riêng rồi. Sao? Anh ấy không nói với cậu à?" Hoàng Chu Chu thắc mắc.

Mất hai phút sau Trần Điền Điền mới lấy lại tinh thần: "Thôi, tớ không tới đâu, để lần sau vậy."

Chẳng phải anh bảo sáng mai mới về sao?

Hôm đó khi nhận được tin nhắn WeChat của anh, ở trong nước đã khuya lắm rồi. Cô hiếm hoi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau mới trả lời, cũng chỉ lạnh nhạt một chữ "Ừ".

Trần Điền Điền cụp mắt, đứng bên đường nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới bóng đêm rồi đợi xe buýt.

Xe dừng, cô lên xe rồi xuống ở bến gần nhà, còn phải đi bộ thêm hai mươi phút nữa mới về đến.

Về đến nhà, cô lặp lại quy trình quen thuộc: uống nước, ăn chút cơm tối, xử lý công việc còn dang dở, tắm rửa, nằm trên giường ngẩn người rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải vì cuộc sống quá đủ đầy hay không mà Trần Điền Điền lại cảm thấy cuộc sống hiện tại còn trống rỗng hơn trước nữa.

Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn cho rằng những gì nợ Tề Ngang có thể trả chậm một chút. Chính những sự quan tâm tỉ mỉ, chăm sóc từng li từng tí của anh đã khiến cô dần nảy sinh suy nghĩ ấy.

Nhưng đó là suy nghĩ sai lầm.

Cô giống như một con tằm mong manh được tơ lụa dịu dàng bao bọc, sớm muộn gì cũng sẽ bị siết chết một cách sạch sẽ.

Trong đầu cô nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến ấn tượng *****ên về Tề Ngang rồi lại bất chợt nhớ ra vì sao hồi cấp ba cô từng ghét anh đến vậy, ghét tên anh, ghét mọi thứ liên quan đến anh.

Thậm chí chỉ cần nghe người khác nhắc tới chuyện về anh thôi, cô cũng đã cảm thấy phiền rồi.

Cuộc sống của họ sớm đã thay đổi đến long trời lở đất, dù hiện tại sống chung một nhà, cô cũng không thể thực sự hòa nhập vào thế giới của Tề Ngang.

Cô chỉ đang tự hỏi: Tại sao mình lại muốn gắn kết cuộc sống của mình với anh ấy?

Kết quả của suy nghĩ ấy khiến cô sợ hãi, cũng khiến cô tuyệt vọng.

Chẳng phải trước đây cô đã tự nhủ rằng, nếu đối phương không thực sự yêu mình thì đừng tự đi yêu người khác nữa sao?

Cảm giác một trái tim khờ dại tự mình lao đến gần người ta, cô không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!