Sau sinh nhật, cả hai người lập tức trở nên bận rộn. Tề Ngang sắp kết thúc chương trình thạc sĩ, toàn bộ trọng tâm đều dồn vào công việc, không còn rảnh rỗi ở nhà nhiều như trước.
Còn Trần Điền Điền thì vừa bước chân vào công ty mới, bắt đầu thích nghi và cố gắng hết sức để được sếp và đồng nghiệp công nhận.
Dường như thời gian đến lúc này mới thực sự quay về đúng quỹ đạo.
Tề Ngang bay sang London công tác, bên trường học, anh cũng đã nộp luận văn tốt nghiệp cho giáo sư hướng dẫn, xin nghỉ phép, chỉ còn hai tháng nữa là chính thức ra trường nên cũng chẳng còn vướng bận gì nhiều.
Rất nhiều việc chồng chất lại, Tề Ngang bận rộn bay khắp nơi trên thế giới, chỉ còn lại Trần Điền Điền và Lục Minh ở nhà.
Ngày *****ên bay tới Toronto, trước khi lên máy bay, Tề Ngang nhắn WeChat cho cô: "Anh đột xuất phải đi công tác, lần này sẽ hơi lâu, chưa xác định được ngày về."
Lúc đó Trần Điền Điền đang trong ngày đầu đi làm, cô tranh thủ lúc ra phòng pha trà lấy cà phê mới mở điện thoại, thấy tin nhắn đã gửi từ hai tiếng trước, cô chỉ nhắn lại một chữ: "Được."
Ngày hôm đó, Tề Ngang lập tức lao vào kiểm tra khảo sát rồi đến các hội nghị chiêu thương, đủ loại họp hành không ngừng nghỉ. Tối đến, anh bị mấy người bạn lâu ngày không gặp kéo đi ăn tối.
Bị ép uống mấy ly rượu, Tề Ngang chỉ ngồi đó, vừa uống vừa nghe bọn họ tán dóc về tình hình kinh tế và kế hoạch khai thác thị trường sau này.
Khi kết thúc bữa ăn trở về nhà thì đã qua nửa đêm, Toronto đổ mưa, anh có chút sốt nhẹ, uống thuốc rồi ngủ li bì đến tận sáng hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý gửi tới lịch trình dày đặc kín mít, Tề Ngang tỉnh dậy lúc sáu giờ rưỡi, vội vã bắt chuyến bay một tiếng sau, ngồi trên máy bay suốt năm tiếng đồng hồ.
Lúc hạ cánh, anh mới sực nhớ ra đã hai ngày rồi anh chưa nhắn tin cho Trần Điền Điền. Trước kia, mỗi ngày đều phải mấy chục tin nhắn mới chịu nổi.
Mặc một chiếc áo dài phong cách Hàn mỏng nhẹ màu đen, đường cắt may gọn gàng, ôm sát làm nổi bật dáng người cao ráo, mạnh mẽ mà phóng khoáng, anh kéo vali bước ra khỏi sân bay, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
Chỗ ghim tin nhắn trên cùng của WeChat trống trơn, chỉ còn lại một chữ "Được" từ hai ngày trước.
Lúc tài xế gọi điện tới, Tề Ngang mới tắt màn hình, sải bước nhanh ra ngoài.
Khóe môi anh mím chặt, nét mặt hiện rõ vẻ cô đơn lạc lõng.
—
Trần Điền Điền vừa gia nhập vào bộ phận kế hoạch của Tinh Nhạc, mới đi làm được vài hôm đã tiếp nhận một dự án thiết kế kịch bản cho trò chơi "kịch bản sát nhân". Bên đối tác đã đưa ra sơ lược về thiết lập nhân vật, hướng phát triển câu chuyện và tông màu chủ đạo của kịch bản, sau đó giao cho công ty cô phụ trách thiết kế thành một phiên bản cho game di động.
Đây chỉ là một công ty nhỏ, không có quy mô lớn nên mới tìm tới bên ngoài để thuê người phát triển sản phẩm ban đầu.
Tinh Nhạc cũng không ra giá cao cho dự án này, xem như là lần *****ên thử sức ở mảng kinh doanh mới. Đối tác khi biết Tinh Nhạc nhận việc còn khá bất ngờ, nhưng cuối cùng toàn bộ dự án đều giao cho một mình cô phụ trách. Chỉ trong chớp mắt, gánh nặng như đè trĩu lên vai.
Dù chỉ là một dự án nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua nhưng Trần Điền Điền vẫn rất sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. Dù gì thì cái tên Tinh Nhạc cũng phải rất vất vả mới gây dựng được, cô không thể để mình trở thành vết nhơ làm hỏng điều đó.
Người phụ trách chính cho dự án lần này được tuyển chọn từ mười người trong nhóm dự án,
hôm sau, khi kết quả được công bố, Trần Điền Điền có phần bất ngờ, cũng không tránh khỏi nảy sinh suy nghĩ — có phải vì liên quan tới Tề Ngang mà cô mới được chọn hay không?
Sếp của cô là Cừ Nam gọi cô vào văn phòng, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: "Nếu đúng là vậy, cô định từ bỏ à?"
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không đâu."
"Vậy thì đừng để tôi phải thấy ánh mắt chọn người của mình quá tệ."
Lúc tiễn cô ra ngoài, Cừ Nam mới chậm rãi nói thêm: "Đây là kết quả bầu chọn, cô chỉ hơn người thứ hai đúng một phiếu, thắng sát nút đấy."
Từ khi bước chân vào công ty đến giờ, cô luôn tuân thủ đúng quy trình tuyển dụng, không ai biết cô và sếp thực ra có chút quan hệ.
Chỉ là lần này bị Cừ Nam gọi vào văn phòng riêng, mấy đồng nghiệp bên ngoài bắt đầu bàn tán.
Trần Điền Điền bèn móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, đeo lên ngón áp út mà không tháo xuống nữa,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!