Tối hôm đó, Lục Minh không về nhà, Trần Điền Điền nghe Tề Ngang kể là ông ấy đi ăn uống cùng nhóm bạn nhậu là những người bạn lâu năm, dạo gần đây phần lớn công việc đã giao lại cho Tề Ngang nên ông mới có chút thời gian rảnh để tụ họp bạn bè.
Trần Điền Điền tò mò hỏi: "Bạn nhậu hả? Tửu lượng của ba tốt lắm sao?"
"Không tính là tốt." Tề Ngang trả lời rồi giơ tay làm động tác, "Chỉ tốt hơn anh một chút thôi."
Trần Điền Điền ôm con gấu bông trong lòng, nằm bò ra bên cạnh bàn làm việc, hỏi: "Vậy anh uống rượu dở lắm à?"
Tề Ngang không trả lời ngay, mà ngược lại hỏi cô: "Em có biết vì sao chân ông ấy lại tập tễnh không?"
Trần Điền Điền lắc đầu, cô đã không còn nhớ rõ là sau này mới như vậy, hay từ trước đã thế rồi.
Bình thường, dáng đi của Lục Minh cũng không khác người thường là bao, nếu không chú ý kỹ thì rất khó nhận ra.
Tề Ngang chậm rãi kể: "Ngày xưa, ông ấy từng cùng đám bạn buôn bán theo đoàn lữ hành, sau này, nhiều người trong số đó bỏ cuộc vì sợ. Hồi đó xã hội chưa ổn định như bây giờ, ông ấy lại gan lớn làm liều, cuối cùng bị người ta đánh cho tàn phế."
"Những người bạn đó sau khi biết chuyện, không một lời đã kéo nhau đi trả thù, suýt chút nữa không thể sống sót trở về."
"Bạn bè đều khuyên ông ấy đừng tiếp tục nữa nhưng ông không nghe. Một mực cố chấp theo đuổi rồi cuối cùng đã gây dựng được cơ nghiệp lớn."
"Giờ đây, đa phần bạn bè năm xưa đều lui về an phận, mở gara sửa xe hay nhà hàng ở Bình Nghi, sống cuộc sống bình yên. Ông ấy hay về Bình Nghi, phần lớn cũng là để thăm họ."
"Ba rất nặng tình xưa."
Cũng chính vì nặng tình như vậy nên cả đời ông ấy vẫn mãi không thể bước ra khỏi cái bóng của Cận Minh Châu.
Trần Điền Điền gật đầu: "Ba thật tuyệt vời, cuộc đời của ba thật rực rỡ."
Tề Ngang liếc nhìn cô, khẽ nói: "Mười năm nữa, biết đâu cũng sẽ có người cảm thán rằng cuộc đời Trần Điền Điền cũng rất rực rỡ đấy."
Trần Điền Điền chống cằm, ngẩng đầu lặng lẽ đối diện ánh mắt anh, lắng nghe anh nói.
"Chúc mừng nhé, Trần Điền Điền, em đã qua vòng phỏng vấn rồi." Anh cất giọng lười nhác quen thuộc, chậm rãi nói.
Tim Trần Điền Điền như bị ai đó khẽ gõ một nhịp.
Giống như trước đây, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng, cưng chiều: "Mùa xuân của cậu bắt đầu rồi."
Sáng hôm sau, Trần Điền Điền dậy từ tám giờ, trò chuyện với bộ phận nhân sự, được thông báo là thứ hai tới sẽ chính thức đi làm.
Cô rửa mặt chải đầu xong, quanh quẩn cũng không thấy bóng dáng Tề Ngang đâu.
Ôm Vỗ Vỗ xuống lầu thì thấy anh đang trong bếp gọi điện thoại, điện thoại đặt trên quầy bếp bên cạnh, bật loa ngoài.
Trên tay Tề Ngang cầm một lát bánh mì nướng vừa mới ra lò.
Trần Điền Điền đứng ở lối cầu thang, nghe được từ điện thoại vang lên giọng nữ trong trẻo, quen thuộc mà xa lạ, đúng là cô gái hôm phỏng vấn mà cô đã gặp.
"Anh Ngang, cậu còn phòng trống không? Cho tôi ở nhờ vài ngày được không?" Giọng của Hướng Quỳ ở đầu dây bên kia vang lên.
Tề Ngang hơi nhíu mày, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía điện thoại: "Cậu lại cãi nhau với anh trai rồi à?"
Giọng điệu Hướng Quỳ tràn đầy bất mãn: "Tôi muốn đi du học, anh ấy cũng không cho. Muốn tiếp tục đóng phim, anh ấy cũng không cho. Thật ra tôi chẳng thích hội họa chút nào cả! Lúc nào anh ấy cũng tỏ ra bề trên như thế, tôi chịu đủ rồi!!"
Tề Ngang tiện tay làm thêm quả trứng ốp la nhưng anh nhớ ra Trần Điền Điền không thích ăn trứng lòng đào.
Trong lúc thong thả chuẩn bị bữa sáng, Tề Ngang vừa nói vào điện thoại: "Lý Nham Thương có biết cậu đã tới Bình Nghi chưa?"
Hướng Quỳ trả lời bằng giọng miễn cưỡng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!