Chương 4: Vậy mà cậu còn ghen tỵ điều gì chứ, Tề Ngang?

Mùa đông đã qua nhưng ngoài cửa vẫn còn một số cỏ dại khô, chứng tỏ trong năm năm qua, không chỉ cô không về mà ngay cả bố mẹ cô cũng chưa từng ghé thăm.

Trần Điền Điền nhìn cánh cửa trước mặt, không biết nên bước đi thế nào, đành kéo vali bước về phía trước. Ống quần của cô ướt đẫm tuyết, giày thì đầy vết bẩn. Khi cô bước vào sân, đế giày đã ướt như thể bị ngâm trong nước.

Cô đặt va li xuống rồi nhìn quanh ngôi nhà hoang vắng tiêu điều, mỗi góc đều có mạng nhện. Cô nhìn quanh, tìm thấy một cái xẻng để nhổ cỏ dại ở cửa, bắt đầu dọn dẹp tiện thể làm nóng người.

Vừa cầm cái xẻng nặng nề bước ra thì thấy một người đàn ông đang bước về phía cô với đôi chân dài. Anh đã thay một chiếc áo gió mỏng đơn giản, ngẩng khuôn mặt quá mức nổi bật của mình lên, hai tay đút trong túi quần, trông rất kiêu ngạo.

"Đưa cho tôi đi." Tề Ngang cầm lấy chiếc xẻng từ tay cô, liếc nhìn cô rồi thản nhiên nói thêm: "Bố tôi kêu tôi đến đây giúp."

Trần Điền Điền đứng yên tại chỗ, có chút lúng túng không biết nên làm gì. Cô nhìn anh, thấy anh mang đôi bốt cao bằng da màu xám đậm, ăn mặc cực kỳ đơn giản, ngoài chiếc áo khoác gió, bên trong chỉ là một chiếc áo len mỏng màu đen, cả người toát lên vẻ gọn gàng, dứt khoát.

Anh không thấy lạnh sao?

Trần Điền Điền liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tìm kiếm thứ gì đó gần đó để tập trung ánh mắt.

Cô hắng giọng rồi hỏi: "Chú đã tỉnh chưa?"

Lục Minh xuống xe vẫn còn ngái ngủ, phải nhờ Tề Ngang đỡ mới lên được lầu. Có lẽ họ về đây thường xuyên, trong nhà còn có cô giúp việc đến dọn dẹp định kỳ nên mọi thứ sạch sẽ tinh tươm, không dính chút bụi bặm nào, hoàn toàn đối lập với vẻ cũ kỹ, tàn tạ ở đây.

Sau khi hỏi xong, người trước mặt vẫn im lặng. Trần Điền Điền phải ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu quay lại nhìn anh.

"Không hỏi à?" Đại thiếu gia nhướng mày, liếc cô một cái từ khóe mắt.

Một câu nói nghe có vẻ quá đỗi thân thuộc, như thể anh vẫn xem cô là người bạn thuở nhỏ, có thể đùa giỡn bằng bất kỳ giọng điệu nào.

Không khí bỗng chốc đông đặc lại, trong khoảnh khắc cả hai đều im lặng, chẳng ai lên tiếng.

Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình, hoặc có lẽ thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Điền Điền, anh quay đi và chậm rãi nói: "Tôi nhìn ra được."

Trần Điện Điện cúi đầu không nói một lời, quay người đi tìm một cái xẻng khác.

Nhìn ra từ đâu chứ?

Trên mí mắt à?

Cậu giỏi thật đấy :)))

Một cô gái như Trần Điền Điền yếu ớt tay trói gà không chặt, căn bản chẳng làm được gì, chỉ cầm chổi nhỏ quét gom lại một chút, phần việc nặng đều là do Tề Ngang làm cả.

Cô gọi hai ly trà đào ô long mới chợt sực nhớ ra.

Phải rồi.

Tại sao cô không thuê dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp nhỉ? Tiện thể có thể làm sạch cả căn nhà.

Không biết anh thích uống gì, Trần Điền Điền chỉ đành dựa vào ký ức gọi hai ly trà trái cây mà hồi cấp hai anh từng rất thích, rồi mua thêm một chai nước khoáng để anh tự chọn.

Khi đưa nước cho anh rõ ràng là mắt anh dường như dừng lại một lúc.

Sau đó anh chụm năm ngón tay lại, từ từ cầm lấy chiếc cốc từ trên xuống, cầm trên tay, cúi mắt nhìn cô.

Trần Điền Điền cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm. Giây tiếp theo, giọng nói rung động bên tai cô có chút khàn khàn khiến cô càng cảm thấy khó thở hơn.

"Cảm ơn." Anh nói.

Trần Điền Điền muốn mời anh đi ăn nhưng anh từ chối.

Sau khi anh rời đi, Trần Điền Điền một mình ra ngoài, đến quán bún gạo mà hồi nhỏ cô thích nhất để ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!