Chương 39: Anh đứng thứ mấy trong dàn 'chồng' của cô?

Bước vào phòng phỏng vấn, Trần Điền Điền đưa bản lý lịch đã in sẵn của mình cho ba giám khảo, đối mặt với ánh mắt soi xét, trong lòng cô căng thẳng vô cùng.

Trước kia phỏng vấn nhiều đến mức tê dại rồi, cũng chẳng còn cảm xúc gì, nếu trượt thì nộp đơn đến nơi khác thôi nhưng lần này lại khác, cô biết người đàn ông mặc vest chỉn chu trước mặt là bạn của Tề Ngang.

Cô không muốn để người ta nghĩ rằng người mà Tề Ngang coi trọng lại kém cỏi, cho dù cô cũng không rõ anh ta có biết mối quan hệ giữa cô và Tề Ngang không.

Người đàn ông xoay cây bút trong tay, ánh mắt rơi xuống bản lý lịch trên bàn, thấy tên cô thì bất chợt ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu rồi lại cúi đầu, giọng điệu lười biếng cất lên: "Xin chào, cô hãy tự giới thiệu một chút, đồng thời nói luôn lý do vì sao cô lại hứng thú với mảng lập kế hoạch chương trình giải trí nhé."

Hai giám khảo bên cạnh nghe anh ta mở miệng bèn liếc nhau một cái, biết ý mà im lặng.

Trần Điền Điền âm thầm hít sâu một hơi, nở một nụ cười chuyên nghiệp, đáp: "Xin chào, tôi là Trần Điền Điền, tốt nghiệp Đại học Tây Lâm, trong hai năm vừa qua đã có hai trải nghiệm công việc. Giai đoạn đầu tôi thực tập tại Vạn Hoành Media từ khi còn học năm cuối, từng tham gia công việc tuyên truyền cho một chương trình giải trí vào năm kia. Bản thân tôi rất thích xem đủ thể loại phim truyền hình, điện ảnh, cũng thường xuyên viết review, phân tích phim ảnh trên Weibo..."

...

Thực tế không giống như tưởng tượng lắm, có lẽ vì đã trải qua quá nhiều lần phỏng vấn nên câu trả lời của Trần Điền Điền trôi chảy, mạch lạc.

Dù bầu không khí trong phòng phỏng vấn trang nghiêm và căng thẳng nhưng theo thời gian kéo dài, với từng câu hỏi đưa ra, Trần Điền Điền vẫn bình tĩnh ứng phó, suy nghĩ thấu đáo và trả lời đâu ra đó.

Mười lăm phút sau, khi rời khỏi phòng phỏng vấn, trong lòng cô mới dâng lên chút lo lắng muộn màng.

Cô gái lúc trước nhờ cô giữ hộ hồ sơ vội vàng kéo tay cô, hồi hộp hỏi cô bị hỏi những câu gì.

Trần Điền Điền vừa đi vừa nhớ lại từng câu, tỉ mỉ kể cho cô ấy nghe.

Đang nói chuyện, ánh mắt cô gái đột nhiên bị thu hút bởi một người ở đằng xa.

Một cô gái mặc váy dài trễ vai ôm sát, tay xách túi xách trắng, vừa đi vừa cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ quen thuộc nơi này.

"Trời ơi, Tiểu Quỳ!" cô gái đó kéo lấy tay áo của Trần Điền Điền, mắt sáng rực lên vì phấn khích, "Có phải là Hướng Quỳ không!"

Trần Điền Điền "À" một tiếng, nhìn gương mặt xinh đẹp, thanh thoát của cô gái ấy, khẽ đáp: "Chắc là vậy."

"Tôi nghe nói gần đây cô ấy ở Kinh Bắc, sao đột nhiên lại về Bình Nghi vậy?"

Có lẽ vì nghe thấy tiếng xôn xao bên này, Hướng Quỳ ngẩng đầu, cười vẫy tay chào họ rồi nhanh chóng bước vào một phòng nghỉ gần đó.

"Nhưng cô ấy tới đây làm gì nhỉ? Có dự án hợp tác nào à? Không phải cô ấy vốn không thích đóng phim sao?"

Trần Điền Điền không rõ lắm, cũng không nghĩ nhiều, thu lại ánh mắt, ôm hồ sơ đi xuống tầng dưới rời khỏi tòa nhà.

Cảm giác căng thẳng khi phỏng vấn dần tan biến, Trần Điền Điền xách túi dạo quanh gần đó, mua một xiên kẹo hồ lô, tiện thể ghé qua khu ẩm thực tầng B2 của Trung tâm Thương mại Quốc tế. Khi trở về, bầu trời đã nhá nhem tối.

Những ký ức cũ cũng theo đó mà ùa về.

Hướng Quỳ, nữ thần quốc dân mới nổi, nhờ một bộ phim cổ trang huyền huyễn đình đám đầu năm ngoái mà vụt sáng. Nhưng cô ấy không gia nhập showbiz như nhiều người khác mà tiếp tục theo đuổi việc học vẽ. Nghe nói cô ấy vốn định du học, không biết vì sao lại quyết định ở lại trong nước.

Là ái nữ của một gia đình giàu có bậc nhất Bình Nghi, từ nhỏ sống trong giới thượng lưu nên đương nhiên cô ấy chẳng mấy hứng thú với sự hỗn tạp của làng giải trí. Có lẽ nhờ nền tảng gia đình ưu việt, tính cách cô ấy cũng phóng khoáng, không kiểu cách, lúc nào cũng rạng rỡ như chính cái tên của mình.

Trần Điền Điền nhớ đến cô ấy bởi vì thời cấp ba, họ từng học chung tại Nhất Trung.

Cô chỉ đến Nhất Trung đúng một lần và người bạn cùng trường mà cô nhớ được cũng chỉ có mình Tề Ngang.

Giờ cô đã chẳng còn nhớ lý do mình đến Nhất Trung hôm đó là gì, có lẽ là vì khi ấy có bạn hỏi cô có quen Tề Ngang không mà cô lại không dám thừa nhận.

Hôm đó tan học được nghỉ một ngày rưỡi, cô bỗng bốc đồng ngồi tàu điện ngầm, chuyển tuyến tìm đến đó.

Rất tình cờ, cô nhìn thấy Tề Ngang từ xa cùng với một nhóm bạn học lạ mặt, trong đó cô gái nổi bật nhất chính là Hướng Quỳ.

Từ xa, cô thấy cô gái ấy cầm trên tay một ly oden nóng, mặc bộ đồng phục học sinh bình thường, cao chừng mét bảy, đứng giữa đám con trai mà đẹp tựa như nữ chính bước ra từ phim thanh xuân vườn trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!