Chương 38: Trần Điền Điền, đừng thích cậu ta nữa

Trần Điền Điền: "Sao anh không nói cho em biết về chuyện của ba em?"

"Không phải em và ông ấy có quan hệ không tốt sao? Anh đã giải quyết rồi, để ông ấy không làm phiền em nữa." Giọng anh ấm áp, nhẹ nhàng.

Tề Ngang cúi thấp mắt, những ngón tay thon dài dưới ánh đèn hắt ra một vệt sáng mềm mại, nhẹ nhàng vén sợi tóc dài của cô ra sau tai, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt cô từng chút một, áp sát vào đó.

Chỗ đó vẫn còn hơi ướt, nóng bừng.

Trần Điền Điền không dám chớp mắt.

Đầu ngón tay anh lạnh lạnh như một viên đá nhỏ áp lên khóe mắt cô, cảm giác đau rát do bị lau đi đang dần dịu lại.

Bên cạnh, Lục Minh xoa đầu cô, dịu dàng nói:

"Buổi trưa con muốn ăn gì, ba nấu cho món ngon nhé."

Trần Điền Điền xoay đầu lại, nói: "Cảm ơn ba."

Đợi Lục Minh vào bếp đặt đống rau xuống, Trần Điền Điền mới nhìn sang Tề Ngang, cố nén cảm xúc rồi hỏi: "Chuyện ba em đánh bạc trước đây, anh cũng biết đúng không? Anh nên nói với em."

Tề Ngang buông tay, người hơi tựa vào quầy bar, nhướn mày đáp: "Anh đã nhờ bạn giúp rồi, sau này những chỗ như vậy ông ấy cũng vào không được nữa. Vốn dĩ anh đã sắp xếp ngày mai chuyển viện cho ông ấy rồi nhưng chưa kịp thì ông đã gọi cho em."

"Là em gọi cho ông ấy trước." Trần Điền Điền nói.

Liếc mắt nhìn về phía bếp thấy Lục Minh đang thái cà chua, cô biết ông sợ nếu ở đó cô sẽ càng ngại ngùng khó mở lời nên mới lấy cớ vào bếp làm salad.

"Tề Ngang, em có phải rất phiền phức không?"

Giọng Trần Điền Điền nặng trĩu sự thất vọng.

"Trước khi cưới, lẽ ra em nên nói rõ với anh... nhà em đã khác xưa rất nhiều. Em cứ nghĩ rằng mình đã trưởng thành, dù họ có thay đổi thế nào cũng không sao. Nhưng hóa ra, con người ta mãi mãi không thể cắt đứt với gia đình."

Tề Ngang khẽ nhíu mày: "Có gì mà phiền phức chứ. Mắt còn đau không? Nếu không phải quản gia nhắn cho anh, chắc em còn định lén khóc ở đây một mình à?

Lúc này đây Trần Điền Điền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đối với cô, khóc lóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nó không giúp ích được gì cả.

Cô quay mặt đi, bàn tay lạnh buốt ôm lấy đôi mắt, giọng nghèn nghẹn: "Em cảm thấy mình rất phiền phức, em không muốn những chuyện lộn xộn này liên lụy đến người khác."

Cô không phải gánh nặng, cũng không phải rắc rối.

Tề Ngang đưa tay ra, dùng kẽ ngón tay cái và ngón trỏ nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu đối diện, động tác mang theo chút ép buộc. Trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu gương mặt cô bé với khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô như một chú mèo con tội nghiệp trước mặt: "Trần Điền Điền, em xem thường anh quá rồi, chuyện này đối với anh chẳng là gì cả, một câu nói là giải quyết xong, còn không phiền bằng cái bánh kem em làm cho anh nữa."

"Anh thậm chí còn hy vọng em có thể giống như trước đây, cứ lợi dụng anh tùy ý, muốn gì được nấy."

Hồi cấp hai, cô muốn trốn học đi chơi, bị phát hiện thì nhờ lớp trưởng Tề Ngang chống lưng; bài tập không làm, anh chép hộ; muốn ăn gì, anh đều mua; thậm chí Tề Ngang còn bán cả máy chơi game phiên bản giới hạn của mình chỉ để mua đĩa nhạc của Châu Kiệt Luân cho cô.

Cô mấp máy môi, ngước nhìn thân hình cao lớn trước mặt, không kìm được muốn thốt lên: Anh có thể... đừng đối xử tốt với em như vậy được không?

Thấy vẻ mặt cô ủ rũ hệt như một ngọn rau héo rũ, Tề Ngang suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:

"Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh vậy thì hãy làm việc chăm chỉ, kiếm tiền rồi trả lại cho anh."

Trần Điền Điền vội vàng gật đầu: "Em nhất định sẽ trả."

Tề Ngang lại buồn chán mở miệng: "Em cứ giữ tiền đó trước đi, đợi đến lúc anh phá sản thì lấy ra nuôi anh."

Trần Điền Điền ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!