Chương 37: Như thể cô là món đồ chơi bị người ta tiện tay trêu đùa vậy

Trần Điền Điền rụt vai ngồi bên mép giường, đầu vùi chặt vào đầu gối không ngẩng lên nổi, những hành động lúc tâm trí rối bồi khiến cô choáng váng, hoàn toàn mất kiểm soát.

Đến lúc bầu không khí bình ổn lại, cô mới cảm thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Không ngờ Tề Ngang lại làm ra chuyện như vậy.

Khuôn mặt vùi trong bóng tối đỏ bừng đến tận vành tai, tóc cô vẫn còn ướt mồ hôi do kích động, sự ngứa ngáy tê dại cùng với những cảm giác lưu luyến còn đọng lại khiến cô chỉ biết ôm chặt lấy đầu gối.

Giọng cô khàn khàn, nghèn nghẹn: "Vậy... chúng ta còn xuống dưới không? Không biết ba có chuyện gì gấp."

Sao lại đột nhiên quay về chứ...

"Không cần xuống."

Ánh mắt Tề Ngang thẳng thừng, tr. ần tr. ụi nhìn chằm chằm vào những dấu hôn đỏ bầm không cách nào che giấu được trên cổ cô. Không biết phát tiết bằng cách nào khác, anh chỉ có thể hôn cô càng cuồng nhiệt hơn.

Giờ đã không còn dám nhìn thẳng vào cổ và ngực Trần Điền Điền nữa.

"Em như vậy còn xuống nổi à?"

Ngay cả mắt cá chân cũng tím bầm huống chi là những nơi không nhìn thấy.

Hàng mi Trần Điền Điền run rẩy không ngừng, cô vội vã nói: "Em... em đi tắm đây."

Nói rồi, cô lập tức chạy vào phòng tắm.

Chiếc gương lớn gần như chiếm trọn nửa bức tường, ánh đèn lạnh trên đầu được chọn kỹ lưỡng, sáng rõ từng chi tiết, phản chiếu làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng, bờ vai mềm mại mịn màng.

Trần Điền Điền đứng trước gương, có thể nhìn thấy rõ ràng khắp người chi chít những dấu vết như thể vừa bị sói dữ cắn xé sạch sẽ, ngay cả cô cũng không dám nhìn lâu.

Cô nằm gọn trong bồn tắm, cúi đầu cằm tì sát mặt nước, hai tay khoanh chặt quanh vai, toàn thân co rúm lại.

Trong đầu cô vẫn vang vọng từng chi tiết vừa rồi như thể đang chiếu lại một bộ phim không bao giờ kết thúc.

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông quen thuộc mà xa lạ khác hẳn ngày thường, chỉ còn lại những tiếng rên nghẹn ngào vang bên tai cô, từng đợt, từng đợt chấn động màng nhĩ.

Cô lấy nước vốc lên người, nhắm mắt lại, dòng nước mát lạnh chảy từ trán xuống, chỉ cần nhớ tới những xúc cảm vừa rồi, gò má cô lại đỏ bừng mãi không tan.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Trần Điền Điền thay bộ đồ ngủ, vừa ngẩng đầu đã thấy Tề Ngang ngồi trên giường, trên đầu gối còn đặt chiếc laptop.

Cô bước tới liếc nhìn màn hình, thấy đang là tài liệu dự án liên quan đến Thuận Bình.

Tề Ngang liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt:

"Dự án đã bắt đầu triển khai rồi, mấy hôm trước về gấp cũng vì chuyện này. Địa điểm đã chọn xong, hiện giờ đang làm vòng khảo sát thứ hai. Không phải ở Cẩm Lâm nơi em từng làm đâu, nhữg doanh nghiệp không có tinh thần hợp tác như vậy, anh sẽ không chọn."

Cũng đâu phải chỉ có mình họ, thị trường cạnh tranh khốc liệt, thắng thua còn chưa biết.

Trần Điền Điền khẽ "ừ" một tiếng.

Cô vòng qua giường, chui vào chăn rồi nằm xuống, cũng nghe thấy bên cạnh Tề Ngang đóng laptop lại.

Chiếc giường phát ra tiếng "cót két" rất nhẹ, khẽ lún xuống.

Ban ngày, dì giúp việc đã giặt toàn bộ ga giường và vỏ chăn.

Dì ấy còn kể chiếc gối ôm nhỏ của cô đã bị xổ bông, vốn dĩ là loại vải thô, khóa kéo lại bị máy giặt làm hỏng. Trong nhà tạm thời không có khóa thay nên phải vài hôm nữa mới sửa xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!