Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào bó hoa hai giây, trên cánh hoa còn đọng vài giọt mưa lất phất khiến chúng trông càng thêm rực rỡ.
Cô nhận lấy bó hoa, ngẩng đầu nhìn anh, biết rõ hành động hôm nay của mình có phần quá bốc đồng. Cô vốn không có kinh nghiệm, cũng không biết nên kết thúc chuyện này thế nào.
Chỉ có thể cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi... nếu anh không thích... hôm nay em có thể ra ngoài ở."
Dù sao đây cũng là nhà của anh, không có lý nào lại để anh phải rời đi.
Tề Ngang nhìn bộ quần áo mỏng manh cô đang mặc, đêm càng lúc càng lạnh, gió cuốn theo mưa lạnh quất vào người, chiếc áo khoác mỏng kia hoàn toàn không chống đỡ được gì.
Anh hỏi khẽ: "Em không lạnh sao?"
Trần Điền Điền lắc đầu, định giải thích chuyện vừa nãy: "Em không có—"
Tề Ngang ngắt lời, giọng trầm thấp: "Còn mì không?"
Trần Điền Điền đi bên cạnh anh, nhỏ giọng đáp có.
Cô cảm giác bước chân anh hơi nhanh hơn bèn lật đật bước nhanh theo, không dám tiếp tục nhắc lại chuyện lúc nãy.
Vào tới phòng khách, Tề Ngang nhìn thấy bát đũa bày trên bàn ăn, thuận tay gom hết mang vào bếp, cho vào máy rửa bát. Trong bếp đã dọn sẵn một bát mì nước nhỏ, bên trên đặt một quả trứng chiên vàng ruộm trông rất bắt mắt.
Tề Ngang bưng bát mì ra ngồi xuống bàn ăn đối diện, cúi đầu, chỉ mất hai ba phút đã ăn xong.
Ánh đèn trên trần rọi sáng từng ngóc ngách trong phòng khách, ánh sáng xuyên thấu khắp nơi, khiến người ta không còn chỗ nào để trốn.
Trần Điền Điền ngồi bên cạnh, có phần lúng túng không biết phải nói gì để xoa dịu bầu không khí. Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên mái tóc rối của anh, vì anh cúi đầu nên nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, sống mũi thẳng tắp, một nửa lộ ra dưới ánh đèn, một nửa in thành hình tam giác mờ tối, đường viền hàm sắc lạnh tựa lưỡi dao, khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Cô cúi gằm đầu, ngực vẫn còn âm ỉ đau nhưng toàn thân lại cảm thấy một sự lạnh lẽo lạ thường.
Anh ăn xong, quay người đi lên lầu, tiện miệng thả lại một câu: "Em lên đây."
Trần Điền Điền ôm bó hoa trong tay, ngơ ngẩn đi theo bước chân anh. Trên bàn trà, chiếc bình hoa vẫn còn đặt đó, nước bên trong đã cạn khô, cành hoa thì cắm nghiêng ngả, vốn đã để hai ngày, giờ bị giày vò thêm một trận thế này, chắc cũng sắp héo tàn.
Cô muốn thay bó hoa mới vào.
Trần Điền Điền cúi đầu, cầm chặt bó hoa, lặng lẽ theo sau Tề Ngang hướng về phòng ngủ.
Khi đi đến trước cửa phòng, trán cô đột ngột đụng vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông đã dừng lại không biết từ lúc nào, đau đến mức nhăn mặt.
Ngay lúc ấy, từ dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, là giọng của quản gia và chú Lục.
Chưa kịp quay đầu lại, Trần Điền Điền đã bị Tề Ngang kéo mạnh vào phòng ngủ tối đen như mực. Trong lúc luống cuống, bó hoa trong tay cô bị kéo rơi, không kịp giữ chặt, cả bó rơi bịch xuống nền đất ngay cửa phòng.
Cánh tay cô bị anh giữ chặt bằng lực mạnh, lưng va vào tường cái "cạch", cùng lúc đó, cánh cửa phòng cũng bị đóng sập lại một cách thô bạo, khóa chặt lại.
Một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt phủ lên môi cô, trong tay Trần Điền Điền không còn gì để bấu víu, chỉ có thể vô thức căng cứng cả người, nắm chặt tay thành nắm đấm áp vào tường.
Chiếc áo khoác trên người bị ngón tay anh kéo tuột xuống, Tề Ngang hơi rời môi ra, cúi mắt nhìn cô, giọng khàn khàn trầm thấp: "Trần Điền Điền, là em muốn."
Ánh mắt Trần Điền Điền khẽ run lên, còn chưa kịp mở miệng, một đợt mưa bão cuồng nhiệt đã trút xuống, kèm theo hành động cắn xé như dã thú đói khát.
" Tề Ngang... ba, ba về rồi..."
"Ngày mai, ngày mai được không—"
Giọng cô đứt quãng rồi bặt hẳn trong một đợt sóng trào mới, cảm giác mãnh liệt đến mức khiến cô hoàn toàn không thể tổ chức nổi lời nói.
Quần áo rơi đầy trên đất, Trần Điền Điền nằm nghiêng bên mép giường, trán thấm đẫm mồ hôi óng ánh. Dù nhắm chặt mắt, cô vẫn không quên với tay tìm lấy hộp đồ đặt bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!