Chương 35: Lỡ hung dữ với cô ấy rồi, giờ ngại không dám về nhà

Tề Ngang nhìn đồng hồ, Trần Điền Điền tắm lâu hơn bình thường cả một tiếng đồng hồ, anh đứng ngoài cửa phòng tắm nghe động tĩnh bên trong, thậm chí còn nghi ngờ liệu cô có bị ngạt trong đó hay không.

Hạ tay xuống rời mắt khỏi đồng hồ, đúng lúc ấy cửa kính phòng tắm được đẩy ra.

Trần Điền Điền ngẩng đầu lên, thấy người đứng trước cửa, theo bản năng lùi lại một bước.

"Anh đứng đây làm gì vậy?"

Tề Ngang khoanh tay, bình thản dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ má vừa bị cô hôn, cúi mắt, giọng thản nhiên hỏi: "Không định giải thích à?"

Trần Điền Điền ôm bộ quần áo đã thay, cúi đầu đi lướt qua anh, tóc còn ướt sũng, ướt cả vai áo. Cô nhét quần áo vào máy giặt rồi đi tìm máy sấy tóc.

"Em đã xin lỗi rồi mà."

Còn muốn thế nào nữa.

Tề Ngang tức đến bật cười.

Anh cắm điện cho cô, chiếc máy sấy nhỏ công suất không lớn, tiếng vo ve cũng không quá ồn.

"Không phải chứ, em vô duyên vô cớ hôn anh mà chỉ nói câu xin lỗi là xong à?"

"Vậy nếu đổi lại là anh thì sao?"

Trần Điền Điền ngẩng đầu, máy sấy còn kêu ù ù bên tai, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn anh không chớp.

Bộ dạng như thể đang nói: "Vậy thì anh hôn đi."

Khiến Tề Ngang không khỏi nhớ đến trước kia.

Anh quay đầu đi, sau đó lại quay lại nhìn cô, không nói gì thêm.

Anh muốn nhắc nhở là từ khi hôn anh Trần Điền Điền đã vượt qua ranh giới "chỉ là bạn", là do cô vượt qua trước.

Bề ngoài thì vẫn giả vờ làm bạn nhưng thật ra đã không thể nữa.

Nghĩ vậy, anh cầm lấy máy sấy giúp cô sấy phần tóc phía sau nơi cô không tự làm được. Tóc Trần Điền Điền rất dày, mỗi lần gội xong đều bông lên như tóc xoăn nhẹ, phải đến hôm sau mới suôn mượt mềm mại, trông ngoan hiền hơn.

Trần Điền Điền cảm giác từng ngón tay ấm nóng của người đàn ông lướt qua da đầu mình, cảm giác ấy át cả sức gió của máy sấy khiến da đầu căng lên, điện giật lan xuống tận sống lưng, vừa nhột vừa ngứa.

"Em lúc nãy... không cố ý đâu, chỉ là đầu óc em đột nhiên bị chập mạch chút thôi, anh không giận chứ?"

Trần Điền Điền vừa nói vừa mang bộ dáng của một cô gái "lỡ làm bậy rồi còn giả vờ ngây thơ", khiến người ta không nỡ trách.

Tề Ngang "ừm" một tiếng, giọng điệu thong dong: "Dù sao thì người chịu thiệt cũng đâu phải anh."

Trần Điền Điền cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo ngủ trắng bằng vải cotton, vụng về nghịch ngợm. Đợi tóc khô hẳn, cô nghe thấy Tề Ngang đang gọi điện thoại cho ai đó đặt lịch sửa máy tính vào trưa mai sau khi tan học.

Lúc này, Trần Điền Điền mới để ý chiếc laptop của anh bị đặt úp mặt xuống trên bàn trà, màn hình tối đen, bên cạnh còn có cái bình nước là thủ phạm gây chuyện đang nằm lăn lóc dưới đất.

"Em muốn ăn gì?" Tề Ngang vừa đặt lịch hẹn xong đã quay sang hỏi cô.

Trần Điền Điền đứng lên đi xuống bếp, trong đầu vẫn quanh quẩn về nụ hôn ban nãy khiến cô vô thức tránh ánh mắt anh. Vì muốn né tránh, bước chân cô cũng vội vàng hơn: "Em muốn ăn mì, để em tự nấu cũng được, anh có ăn không?"

Mì nước đơn giản, thả thêm quả trứng gà.

Bữa trưa ăn lẩu cay quá, dạ dày cô vẫn còn khó chịu.

Tề Ngang đứng phía sau, nhướng mày: "Em biết nấu mì cơ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!