Tề Ngang gật đầu rồi bước về phía cô, giọng nói thẳng thắn: "Được, vậy em cởi ra ở đây đi."
Trần Điền Điền lập tức lùi lại một bước lớn, trừng to mắt, cuống quýt nói: "Em đùa thôi mà!"
Tề Ngang đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích: "Lái xe đi."
Trần Điền Điền gật đầu bảo "Được."
Khoảng nửa tiếng sau, cô cùng Hoàng Chu Chu đến một quán lẩu món gia truyền, đây là một tiệm lâu năm, thường thì cuối tuần không dễ đặt chỗ nhưng lần này họ có phòng riêng nên không lo bị nhận ra.
Trần Điền Điền đến nơi liền nhắn tin hỏi: [ Tớ đang ở trước cửa rồi, cậu tới chưa? ]
Cô lại ngẩng đầu nhìn xung quanh: [ Tớ cũng ở cửa đây, không thấy cậu đâu cả. ]
Vừa nhắn xong, cổ tay liền bị một người bên cạnh nắm lấy kéo đi vào trong quán.
Trần Điền Điền giật nảy mình nhưng rồi nhanh chóng nhận ra dáng người quen thuộc là Hoàng Chu Chu. Cô ấy đeo kính râm, đầu quấn khăn lụa còn đeo cả khẩu trang đen, cả người bịt kín như bưng. Trần Điền Điền theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.
Vào đến phòng riêng, sau khi gọi món xong, phục vụ rời đi và đóng cửa lại, Hoàng Chu Chu mới tháo bỏ "xiềng xích" trên đầu mình ra.
Trần Điền Điền ngạc nhiên: "Cậu làm gì thế? Có người theo dõi cậu à?"
Hoàng Chu Chu lắc đầu: "Không phải, nhưng tớ giờ cũng là người trong giới giải trí rồi, tất nhiên phải tự bảo vệ bản thân."
Trần Điền Điền vừa bày rau ra vừa pha nước chấm, cười hỏi: "Có ai nhận ra cậu sao?"
Hoàng Chu Chu trừng mắt: "Tất nhiên rồi! Cậu không theo dõi giới chúng tớ nên không biết tớ đang hot thế nào đâu! Ca khúc mới tớ phát hành vừa cán mốc hàng triệu lượt nghe rồi đó!"
Trần Điền Điền đưa đôi đũa đã trụng nước sôi cho cô bạn: "Thế thì chắc họ cũng không nhận ra được mặt thật của cậu đâu nhỉ."
Hoàng Chu Chu kẹp đôi đũa trong tay, bộ dáng đắc ý: "Tất nhiên rồi, lỡ người ta nhận ra giọng nói thì sao, không thể để bị nhìn ra mặt nữa."
"Cậu không muốn lộ diện à?"
Hoàng Chu Chu cúi đầu vừa khuấy nước chấm vừa nói: "Không muốn, tớ không sống dựa vào nhan sắc."
"Dạo này cậu bận gì vậy? Sao còn bận hơn cả tớ?"
Lần nào cũng là tăng ca hoặc mệt mỏi vì công việc, lần trước còn nói sẽ về làm bánh nữa.
Trần Điền Điền vừa nhúng thịt bò vào nồi lẩu vừa đáp: "Tất nhiên là đi làm kiếm tiền trả nợ rồi."
Động tác gắp đồ ăn của Hoàng Chu Chu chợt khựng lại, ánh mắt nhìn cô, do dự nói: "Có chuyện này... không biết có nên nói với cậu không."
Trần Điền Điền ngẩng đầu lên, gần như ngay lập tức đoán ra được: "Là Tề Ngang đã trả nợ giúp tớ rồi đúng không?"
Anh ấy làm sao biết cô nợ tiền? Là điều tra cô sao? Có biết cô có người cha như vậy không? Anh sẽ nghĩ gì? Có thấy cô phiền phức, rắc rối không?
Tim Trần Điền Điền như thắt lại, cô cúi đầu, cố hết sức che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Hoàng Chu Chu hơi chột dạ gật đầu: "Tớ thì không để tâm đến số tiền đó... Nhưng Tề Ngang nói, vì hai người đã kết hôn nên anh ấy chỉ muốn cậu nợ anh ấy thôi."
Cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ anh ấy chỉ không muốn cậu phải chịu quá nhiều ấm ức."
Bình thường Trần Điền Điền chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền trả nợ, đến ra ngoài cũng chẳng dám mua đồ, Hoàng Chu Chu chưa từng thấy cô sắm sửa quần áo đẹp hay mỹ phẩm gì. Không có cô gái nào không thích làm đẹp, nhưng nhiều bộ quần áo của Trần Điền Điền đã cũ đến mức không thể cũ hơn mà cô vẫn còn mặc.
Cô ấy khó mà tưởng tượng nổi Trần Điền Điền sống những năm đại học ra sao.
Những điều này Tề Ngang chắc chắn cũng nhìn ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!