Chương 33: Đối với anh, em có thể tham vọng thêm một chút

Khi Trần Điền Điền nhận được tin nhắn này, cô vừa trò chuyện xong với bộ phận nhân sự của một tòa soạn báo giấy. Giờ đây ngành báo in đang ngày một suy tàn, gần đây cô còn thấy tin tòa soạn tạp chí mà cô yêu thích thuở nhỏ đã ngừng phát hành. Thực tế này càng chứng minh ngành nghề này hiện không mấy khởi sắc nhưng cô vẫn thử nộp đơn xin việc.

Bên kia thông báo hẹn cô phỏng vấn vào ngày kia, đầu óc Trần Điền Điền rối như tơ vò, với mức lương thế này, cô không biết bao giờ mới có thể trả hết nợ nhưng lương cũng đâu thể tăng chỉ trong một sớm một chiều.

[ Xin lỗi, tôi có thể suy nghĩ thêm chút được không? ]

[ Được chứ. ]

Ngay lúc đó, điện thoại hiện lên tin nhắn từ Tề Ngang, Trần Điền Điền hơi ngẩn người.

Cô mơ hồ nhớ hồi cấp ba, trường họ từng có trận giao hữu với Nhất Trung. Khi đó, mấy cô bạn học yếu bét trong lớp trốn học để đi xem, trường mình thua mà trông vẫn hí hửng lắm.

Tan học, cả đám bu lại quanh hai cô bạn ấy, nghe họ hớn hở kể về việc Tề Ngang chơi bóng rổ ngầu ra sao.

Anh cũng có thể thua à?

Có lẽ đối thủ là vận động viên chuyên nghiệp.

Trần Điền Điền không giỏi an ủi người khác, đầu óc lướt nhanh các câu từ, rồi bấm giữ để gửi tin nhắn thoại cho anh: "Bóng rổ thôi mà, chỉ là hoạt động giải trí, đừng để tâm quá."

Nghĩ ngợi một lát, cô lại gửi thêm một dòng tin[ Anh giỏi hơn rất nhiều người, là người đỉnh nhất trong tất cả những ai em từng gặp. ]

Tề Ngang đáp lại: [ Tất cả những người em từng gặp sao? ]

Trần Điền Điền cảm thấy buồn cười.

[ Ừm, điều đó có gì đáng nghi ngờ à? Chẳng phải có rất nhiều người muốn làm thân với anh sao? ]

Tề Ngang: [ Vậy em làm thân thử cho anh xem. ]

Trần Điền Điền: "......"

Lúc đó cô chợt nhớ ra, sắp đến sinh nhật Tề Ngang rồi.

[ Sắp tới sinh nhật anh rồi thì phải, anh muốn quà gì? ]

Cùng lúc đó, Tề Ngang nhắn lại: [ Muốn một sợi dây đỏ thủ công do em làm, có khó không? ]

Câu trả lời không chút do dự, thẳng thắn xin quà như vậy khiến Trần Điền Điền thoáng sững người.

[ Không khó đâu, được mà. ]

Cô nghĩ sẽ mua thêm một chiếc mặt dây nhỏ xinh giá hơi cao một chút để gắn vào, như vậy sẽ không bị đơn giản quá.

Chỉ là cô nghĩ, đến sinh nhật anh có lẽ những người khác sẽ tặng toàn quà đắt tiền, đều là hàng hiệu, thậm chí có thể còn có một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng.

Đến lúc đó cô sẽ lén giấu món quà của mình vào góc khuất nhất trong đống quà xa xỉ ấy, như vậy sẽ không bị lấy ra so sánh khiến cô lúng túng.

Nhưng mà tặng dây đỏ cho con trai sao?

Trong lòng Trần Điền Điền thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, cô cụp hàng mi dài, nhắn: [ Sao tự nhiên lại muốn cái đó vậy? ]

Tề Ngang: [ Cậu ta có, anh cũng phải có. ]

Trần Điền Điền: [ Cậu ta? ]

Tề Ngang lúc này đang lái xe về nhà, ngồi ở ghế lái, mím môi, gõ chữ với lực rất mạnh: [ Cái thằng ngốc đã thắng anh hôm nay đó. Cậu ta có gì mà thắng anh? Anh không cam lòng, cậu ta có gì thì anh cũng phải có cái đó. ]

Lần *****ên Trần Điền Điền thấy Tề Ngang giận đến mức chửi thề, lại còn hơi trẻ con như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!