Chương 32: Anh thua rồi, dỗ anh đi

Hạ Gia Nhuận nhìn chằm chằm Tề Ngang, cau mày: "Tôi chọc gì cậu à?"

Tề Ngang cúi đầu chơi bóng trong tay, nghe tiếng mới chậm rãi ngước mắt lên, liếc anh ta một cái.

"Ờ, chỉ đơn giản là thấy ngứa mắt thôi."

Nói xong xoay người, tay nắm bóng bước về phía đội đỏ, giọng nói để lại sau lưng vừa ngông nghênh vừa kiêu ngạo, âm cuối kéo dài với chất lười biếng quen thuộc: "Sao, không dám đấu à?"

Hạ Gia Nhuận liếc nhìn đám con trai đứng cạnh, cũng vừa nghe xong câu của Tề Ngang thì mấy người kia lập tức nhao nhao hùa theo, chẳng ai sợ chuyện to, chỉ mong có trò vui để xem.

Trong đám này có không ít nam sinh quen biết Tề Ngang, được chơi bóng chung một đội với anh thì còn gì bằng, biết đâu còn nhân cơ hội này mà thân thiết thêm một chút.

Những người quen anh càng nhận ra rõ ý giễu cợt trong lời nói của Tề Ngang, sự khiêu khích cũng không hề che giấu chút nào.

"Ủa gì vậy, mới nãy không phải còn gân cổ đòi đấu hả? Anh Ngang vừa tới cái đã co vòi? Cho tụi bây làm người thế vai còn là nể mặt đấy."

"Thua thì sao nhỉ? Chạy tr. ần tru. ồng quanh sân trường một vòng đi? Trời lạnh thế này, chắc cũng thấy nóng người thôi."

Mấy câu đó khiến gân xanh trên trán Hạ Gia Nhuận giật giật, anh ta nghiến răng nói: "Đấu thì đấu! Ai sợ ai, đừng có thua rồi khóc."

Không biết có phải do bên này căng thẳng quá không, đúng lúc trưa người qua lại nhiều, gần trường Đại học Nghi, người đông nườm nượp, bầu không khí sục sôi khiến đám đông bắt đầu chú ý tụ lại.

Ngoài hàng rào sân bóng, có mấy nam nữ sinh viên vừa ăn trưa xong đang quay về, ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Mấy sinh viên ngành truyền thông vác máy quay đi quay cảnh cũng tinh ý nhận ra có chuyện gì đó đang diễn ra, lập tức mở máy ghi hình.

Trời dù âm u nhưng giữa trưa bỗng chốc lại rẽ mây thấy nắng, tia nắng gay gắt từ sau lớp mây đen chiếu xuống khiến cả sân bóng như bừng sáng. Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên vai mấy cậu trai đứng giữa sân khiến hình ảnh ấy trở nên sống động và sắc nét hơn bao giờ hết.

Hai đội vào vị trí, khi tiếng còi vang lên, bóng được truyền về tay đội đỏ.

Tề Ngang lúc đến vốn không định tham gia, trên người chỉ mặc mỗi áo hoodie đen, quần dài đen, không có đồng phục đội đỏ, cả hình dáng lẫn thần thái đều không giống người đến để thi đấu.

Anh cao ráo lại còn đẹp trai, giữa đám đông lộn xộn lúc nào trông cũng nổi bật nhất, anh khẽ nghiêng đầu chuyền bóng cho Lý Kha, khóe mắt liếc sang một cái, Lý Kha lập tức hiểu ý Tề Ngang, cậu ấy nhếch môi cười rồi lại chuyền bóng cho người bên cạnh.

Hồi cấp ba, Tề Ngang chơi bóng rổ rất khá nhưng anh lại thích bóng chuyền mang đậm tính "bạo lực mỹ học" hơn, cảm giác giống như trút giận, có chút ngạo mạn đầy áp chế. Anh chơi bóng rổ chủ yếu vì ở trường, người ta chơi bóng rổ và bóng bàn nhiều, sân bãi cũng rộng rãi hơn.

Chức đội trưởng đội bóng rổ ở cấp ba cũng là bị ép nhận chứ bản thân anh chẳng mấy khi tập luyện nghiêm túc, ba hôm đánh cá hai hôm phơi lưới, chỉ dựa vào kỹ thuật mà gắng gượng làm suốt hai năm. Huấn luyện viên từng nói, với chiều cao và kỹ thuật như vậy mà không theo con đường chuyên nghiệp thì tiếc thật, nếu được đào tạo từ nhỏ, chắc chắn tiền đồ rộng mở.

Bên cạnh có một cậu nam sinh bị lôi xuống sân thay người, thấy tình hình bên này bỗng nghiêm túc hẳn, dù đã rời sân cũng không nỡ đi, đứng bên cạnh vừa gặm chiếc bánh mì kẹp trứng nguội ngắt vừa lẩm bẩm định hỏi người bên cạnh xem Tề Ngang là ai.

Còn chưa kịp mở lời, vừa quay đầu lại thì đã thấy dãy hàng rào sắt phía sau có đông đảo một hàng nữ sinh, lần đầu thấy cảnh tượng này, cậu ta bị dọa đến giật nảy mình, tròn xoe mắt, đến bánh mì cũng quên nuốt.

"Cậu là sinh viên trường đại học Nghi đúng không? Ngay cả Tề Ngang cũng không nhận ra à, học thạc sĩ năm hai ngành Quản trị Kinh doanh đấy. Anh ấy ấy hả, bình thường như bóng ma, ngoài các môn chuyên ngành ra thì gần như không thấy mặt."

Cô gái tóc ngắn chu môi, tỏ rõ vẻ không hài lòng: "Anh ấy cũng hay thật, độc thân sáu năm trời, không thấy tiếc thanh xuân đại học không yêu đương sao? Sao không thử hẹn hò với tớ nhỉ."

Cô gái bên cạnh vừa cầm điện thoại chụp ảnh vừa cười: "Thế sao cậu không đi tỏ tình đi? Ai biết cậu là ai chứ."

Cô tóc ngắn nhún vai: "Ai mà dám tỏ tình với anh ấy chứ, nghe nói từ chối người ta lạnh lùng lắm... Nhưng mà nếu được làm bạn gái của anh ấy chắc chắn sẽ cực kỳ có cảm giác an toàn luôn. Tớ còn nhớ trước có người lấy danh nghĩa hội sinh viên nhắn tin hỏi anh ấy giờ họp, anh ấy chỉ trả lời đúng cái giờ thôi, người ta lại hỏi tòa nhà Văn học ở đâu, ảnh thẳng tay không thèm trả lời nữa."

"Tớ có thể tưởng tượng được lúc đó tâm trạng của anh ấy kiểu——'Ông đây là bản đồ chắc? Hỏi ông đây làm gì?'"

"Qua hai ngày sau, cô gái đó phát hiện mình đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè WeChat."

"Trời má, nếu bạn trai tớ mà như vậy thì chắc tớ hạnh phúc đến phát khóc mất. Nam đức đúng là liệu pháp làm đẹp tốt nhất của đàn ông, mà thật ra thì anh ấy cũng chẳng cần mấy thứ đó."

"Không tưởng tượng nổi bạn gái sau này của anh ấy sẽ thế nào nữa, ảnh sạch sẽ giữ mình đến mức phát khiếp, kiểu này chắc chỉ có liên hôn thương mại thôi quá?"

"Khó nói lắm, chẳng phải có tin đồn ảnh có một 'ánh trăng sáng' à, biết đâu lại là thật."

"Thế thì chắc cô ấy phải "trắng" (trong sáng) dữ lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!