Chiếc máy tính đặt trên bàn phía xa vang lên hai tiếng "ting ting". Tề Ngang bước lại nhìn, thì ra là một cuộc gọi video do Lý Nham Thương gửi đến.
Anh đặt máy hút lông trong tay xuống, ôm lấy bé mèo Vỗ Vỗ vừa ăn no đang buồn ngủ rồi ngồi xuống ghế sofa. Trên đùi anh trải một chiếc chăn mỏng, Vỗ Vỗ không thấy Trần Điền Điền đâu bèn ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh ngủ.
Nó là một bé mèo rất dính người.
Khi máy tính kết nối cuộc gọi, một tiếng rên đau đớn khàn đặc vang lên đột ngột, âm thanh chói tai đến mức Vỗ Vỗ đang sắp chìm vào giấc ngủ cũng phải giật giật tai, lười biếng mở mắt liếc nhìn một cái rồi lại không mấy hứng thú mà tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Khung cảnh hiện ra là một sân bắn ngoài trời rộng lớn, xung quanh vắng vẻ không một bóng người, bầu trời âm u, không khí lạnh giá như có thể thấy bằng mắt thường. Mép mái nhà không ngừng nhỏ nước tí tách, tiếng tí tách vang lên trong sự tĩnh lặng đến rợn người.
Lý Nham Thương ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt đặt một ly rượu chân cao. Hắn mặc vest, ngồi uể oải, cổ áo mở rộng, không đeo cà vạt, bên cạnh là một nữ phục vụ ăn mặc hở hang đang rót rượu cho hắn. Không rõ là vì lạnh hay vì sợ, bàn tay cô ấy run rẩy chạm vào thành ly, phát ra những âm thanh lanh canh dễ chịu.
Có lẽ nhận ra động tĩnh bên cạnh, Lý Nham Thương giơ điện thoại đang quay video, vừa quay vừa hứng thú trò chuyện với cô gái bên cạnh: "Cô biết chơi bắn cung không?"
Cô phục vụ cúi đầu, vai run lên, lắc đầu.
Lý Nham Thương khẽ cười: "Lại đây."
Cô gái bước tới, mắt đỏ hoe, vẻ mặt như sắp khóc, giọng run run không ngừng: "Ngài Lý ... tôi thực sự không biết chơi..."
Lý Nham Thương nhìn cô ấy ăn mặc phong phanh, vai run liên tục, hắn đưa điện thoại cho cô ấy, nụ cười dịu dàng mà vô hại: "Căng thẳng gì chứ, giúp tôi cầm máy quay."
Ống kính hơi rung, điện thoại được đưa sang tay cô gái. Lý Nham Thương cầm cung trong tay, ánh mắt nhắm vào bia bắn cách đó mười mét. "Vụt" một tiếng, một mũi tên sượt qua vai một người đàn ông bê bết máu.
Người đó mặc một bộ vest cùng hãng với Lý Nham Thương, chỉ khác là bộ vest trên người Hoắc Thính Nho đã gần như bị mồ hôi và máu nhuộm đẫm, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi hôi khó chịu bốc lên.
Hoắc Thính Nho cúi đầu, hai tay bị trói chặt trên giá treo, mái tóc dài nhỏ từng giọt nước xuống, gương mặt bê bết đến mức không thể nhận ra, đầy vết roi khiến toàn bộ khuôn mặt trở nên mơ hồ. Quần phía trước lẫn phía sau đều thấm đầy máu, hoàn toàn không thể nhận ra đây từng là người đàn ông nho nhã ngày thường luôn cư xử lịch thiệp và được vô số nữ nhân viên thầm thương trộm nhớ.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, lúc này, người đàn ông áo đen bên cạnh đúng lúc lôi đầu anh ta lên, đổ thuốc vào miệng. Lúc đầu vẫn còn thấy được sự phản kháng kịch liệt nhưng lúc này cổ họng anh ta đã bị ép mở hoàn toàn, thuốc bị đổ thẳng vào, nhanh chóng trượt qua thực quản xuống dạ dày, chỉ có một ít chất lỏng màu nâu từ khóe môi chảy xuống.
Lý Nham Thương đưa mắt nhìn quét qua chiếc quần của anh ta với vẻ ghê tởm, tay cầm cây cung, dùng phần lông vũ ở đuôi tên nâng cằm người đàn ông lên.
"Giả chết cái gì? Không phải mày rất thích chơi à?"
"Tao xem mấy cái video của mày rồi đấy, không biết món quà ra mắt thế này giám đốc Hoắc có hài lòng không?"
Sau đó Lý Nham Thương quay đầu nhìn mấy gã đàn ông mặc đồ đen to con đứng bên cạnh, hơi cau mày như không hài lòng:
"Nếu giám đốc Hoắc không hài lòng thì đó là lỗi của mấy người đấy, để người ta cảm thấy Lý Nham Thương tôi tiếp đãi không chu đáo."
Vài người đàn ông cúi đầu, không lên tiếng, một người trong số đó cất giọng khàn khàn: "Ông chủ, đây là liều thuốc cuối cùng."
Lý Nham Thương khẽ "ồ" một tiếng.
Hoắc Thính Nho gục đầu, thở thoi thóp như sắp tắt thở, gom hết sức lực, khàn giọng rít lên trong đau đớn: "Lý Nham Thương, tao sẽ không tha cho mày."
Lý Nham Thương nghiêng đầu, cầm mũi tên sắc nhọn tát mạnh vào mặt hắn, máu ở khóe miệng lại nhỏ xuống, đặc sệt và kinh tởm.
"Như mày bây giờ còn đòi không tha cho tao? Tao là người từ trước đến nay không bao giờ chừa đường lui cho ai cả, thử xem mày còn dám xuất hiện trước mặt tao không."
"Chỉ trách mày đụng trúng người không nên đụng."
Hắn dùng lông vũ thấm máu không ngừng trào ra từ khóe miệng của người kia, khóe môi nở nụ cười tà ác và kỳ quái: "Không phải ai cũng là người mày có thể tùy tiện chọc vào."
Màn hình điện thoại đột ngột tối sầm lại với một tiếng "bụp", cô gái kia không cầm chắc điện thoại làm nó rơi xuống vũng máu dưới chân Hoắc Thính Nho.
Lý Nham Thương liếc mắt nhìn lạnh lùng, cô gái run rẩy cả người, tim như muốn nhảy lên cổ họng, cúi thấp người, giọng đầy nước mắt cầu xin: "Xin lỗi ngài Lý, tôi không cố ý..."
Lý Nham Thương lập tức mất hứng, xoay người chậm rãi bước ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!