Trần Điền Điền nhìn anh vài giây rồi né tránh ánh mắt, cúi đầu không nói gì.
"... Cảm ơn anh."
Cô biết Tề Ngang không thích nghe câu đó nhưng lại không biết nên nói gì hơn.
"Anh biết rồi đúng không?" Trần Điền Điền nghiêng đầu hỏi anh.
Tề Ngang ngồi xuống bên cạnh cô, bê bát canh gà từ bếp ra rồi múc từng muỗng cho vào chén nhỏ.
Hương thơm đậm đà của nước dùng lan tỏa trong không khí, Trần Điền Điền bỗng cảm thấy hơi đói bụng.
Anh "ừ" một tiếng, thấy cô đưa tay định cầm lấy chén thì mới nhẹ giọng nói: "Uống canh giải rượu trước, sau này không được uống rượu nữa."
Nói cứ như cô là một con sâu rượu vậy.
Trần Điền Điền nhỏ giọng phản bác: "Đâu phải em muốn đâu."
Vừa nói xong, dì Mạc mang canh giải rượu vừa nấu xong vào, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người thì không nhịn được cười, đặt xuống rồi lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Trần Điền Điền uống khoảng nửa bát canh, quay sang thương lượng với Tề Ngang: "Uống một nửa được không? Em còn muốn ăn canh gà nữa."
Tối ăn nhiều sẽ bị đầy bụng.
Anh đáp: "Ừ."
Trần Điền Điền lập tức đặt bát xuống.
Tề Ngang đưa bát canh gà đã múc sẵn cho cô, còn đặt muỗng vào bát. Ánh mắt liếc qua thấy Trần Điền Điền nhận lấy, chậm rãi ăn từng miếng gà, má cô dần dần ửng hồng, tâm trạng u ám trong lòng anh cũng dịu xuống đôi chút.
Có lẽ vì ánh mắt anh nhìn quá nóng bỏng, Trần Điền Điền liếc anh một cái rồi đặt bát xuống, cũng múc cho anh nửa bát, đưa qua và nói: "Anh nhìn em làm gì vậy?"
Tề Ngang nhận lấy, dù không quá đói nhưng vẫn ăn một chút mang tính tượng trưng.
"Ăn xong thì ngủ đi, chân còn đau không? Mai đến bệnh viện kiểm tra nhé."
Trần Điền Điền bị sặc một chút, cầm khăn giấy lau khóe miệng, đầu lưỡi theo phản xạ li. ếm nhẹ môi, lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không đau lắm, em chịu va chạm tốt mà. Chỉ không biết chị Phàn sao rồi."
"Chị Phàn là... cấp trên của em, chị ấy chưa cưới mà có thai, bạn trai chị ấy xông vào phòng tìm chị ấy rồi đẩy em ngã."
Anh chàng kia trông còn chưa tốt nghiệp, cách biệt với Phàn Thiên Hỷ khá lớn.
Không rõ bây giờ chị ta thế nào rồi.
Ăn xong chưa bao lâu, Trần Điền Điền bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô ôm gối nằm co trên sofa, trên đầu gối là bé mèo Vỗ Vỗ đang nằm, tivi đang chiếu một bộ phim trinh thám mới ra, tình tiết gay cấn nhưng cơ thể quá mệt mỏi, hệ quả của việc khóc khiến mắt cô nhức nhối từng hồi.
Nhưng lại rất muốn xem, cô đành cố chống lại cơn buồn ngủ, nhắm mắt nghe âm thanh rồi tưởng tượng hình ảnh trong đầu.
Đèn trong phòng khách chợt tắt bớt chỉ còn lại một chiếc đèn cây nhỏ phát sáng trong đêm.
Cô còn chưa kịp mở mắt thì cảm nhận được nơi khóe mắt có một đầu ngón tay đàn ông nóng ấm chạm vào. Rõ ràng cũng nóng hổi nhưng lại như làm dịu đi cơn đau rát trong mắt cô, giống như có một lớp thuốc mỡ trắng vừa được thoa lên vậy
Bé mèo đang nằm trên đầu gối cô bị anh bế đi, giọng Tề Ngang vang lên bên tai trầm thấp, hơi khàn và có chút quyến rũ. Cô lờ mờ nghe ra được anh đang nói gì.
"Không biết chân cô ấy đang đau à? Tao chiều mày quá rồi."
Nói xong liền tiện tay đặt con mèo sang một bên.
Cô cảm nhận rõ ràng cánh tay rắn chắc của người đàn ông luồn qua dưới đầu gối mình, nhẹ nhàng mà vững vàng bế cô từ trên sofa lên. Động tác vô cùng dịu dàng như thể sợ làm cô đau dù chỉ là một chút, nâng niu như một món bảo vật trong lòng bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!