Trần Điền Điền đứng cạnh Lục Minh, trên tay xách ba lô, sau khi giải thích lý do, cô nói với vẻ hơi ngượng ngùng: "Cảm ơn chú Lục, phiền chú quá ạ."
Lục Minh nhìn Trần Điền Điền, gương mặt cô gái ửng đỏ, mái tóc dài rối bù, đôi mắt hạnh nhân tuyệt đẹp ẩn sau cặp kính đen to đùng. Ông không khỏi nghĩ đến cô bé nhõng nhẻo hồi cấp hai thường kéo áo ông để xin kẹo. Bây giờ cô đang đứng lặng lẽ trước mặt ông, như thể chỉ trong chớp mắt đã trưởng thành như bây giờ.
Ông buồn cười, cười đến nỗi hiện lên vài nếp nhăn: "Sao lại khách sáo với chú Lục thế? Đừng đứng ở đây nữa, cháu không lạnh sao?"
Sau khi tới xe, ông lấy cốc nước nóng bên cạnh ra đưa cho cô.
Ngón tay của Trần Điền Điền tê cóng vì lạnh, cô đã kéo cửa xe nhiều lần nhưng vẫn không mở được. Cô đáp lại trưởng bối: "Không sao đâu ạ, cháu mặc quần áo dày, cháu nghĩ mình có thể về nhà sớm. Cháu đâu ngờ..."
"Để tôi." Một giọng nói trong trẻo truyền xuống từ trên đỉnh đầu, sợi dây căng thẳng trong tim Trần Điền Điền đột nhiên bị đứt, ngón tay giữ cửa xe "rắc" một tiếng, nới lỏng ra.
Cô quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía người mà cô đã không gặp trong bốn năm.
Anh mặc một chiếc áo khoác bông màu đen đơn giản, có lẽ vì trước đó trong xe đã bật điều hòa nên giờ anh mở khóa áo mà không thấy lạnh, để lộ chiếc áo len cổ cao màu đen bên trong. Anh mặc quần túi hộp rộng rãi, vóc dáng cao ráo khiến anh đứng gần cô qnhư thể hơi ấm từ cơ thể anh có thể truyền sang cô.
Ánh mắt cô dừng lại vài giây ở đường viền hàm mịn màng của người đàn ông, không dám nhìn trực tiếp vào khuôn mặt anh.
Cô nhanh chóng lùi lại một bước, chân cô phát ra tiếng "rít" khi bước trên lớp tuyết dày.
Cửa xe mở ra, Trần Điền Điền khom người bước vào trong xe, bàn tay to lớn đặt trên cửa xe đeo một chiếc găng tay đen để lộ nửa xương ngón tay, Trần Điền Điền vô thức dừng lại, sau đó nhanh chóng lên xe.
Cánh cửa đóng lại với tiếng "cách" nhẹ nhàng, khí lạnh trên người dần biến mất.
Xe thong thả chạy trên đường, Trần Điền Điền ngồi ở hàng ghế sau có chút lo lắng. Nghe được câu hỏi của Lục Minh, cô gật đầu nói: "Đúng vậy, cháu muốn về xem thử, nghe nói Tây Thành đã thay đổi rất nhiều."
"Đúng rồi, bọn chú đã nhiều năm không trở lại. Nếu không phải vì——"
Lời nói của Lục Minh đột ngột dừng lại, sau đó ông không để lại dấu vết mà chuyển chủ đề: "Vậy trong nhà cháu có ai không? Cháu về rồi thì ở đâu?"
Trần Điền Điền tinh ý thấy chỉ có Tề Ngang và Lục Minh về quê đón Tết. Dù nhiều ký ức thời thơ ấu của cô đã trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ mẹ Cận là một người vô cùng dịu dàng, chú Lục đối xử với Tề Ngang như con trai ruột của mình và không bao giờ để dì ấy cô đơn một mình nơi đất khách.
Tề Ngang mỗi lần luôn vòng tay qua vai cô, nhìn cô bất lực nói: "Ồ? Cuộc đời của bổn thiếu gia đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, không có chỗ cho tôi trong cái nhà này."
Ánh mắt Trần Điền Điền sáng lên: "Ghen tị quá đi, Tề Ngang, mẹ cậu tốt như vậy, nấu đồ ăn rất ngon, lại không quan tâm đến việc học của cậu."
"Vậy thì từ giờ trở đi chúng ta sẽ có chung một mẹ." Tề Ngang thản nhiên xoa xoa đầu cô, sau đó hung hăng ấn mạnh đầu cô.
Sau đó cô nói gì đó, cô cũng không nhớ rõ nữa.
Ký ức bị chôn vùi giờ đây bất chợt được khơi dậy, khiến cô có cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Sau khi chú Tề qua đời, sức khỏe của mẹ Cẩn không được tốt, cô đã nhìn thấy điều đó ngay từ lần *****ên đến nhà Tề Ngang. Dì ấy phải uống rất nhiều thuốc mỗi ngày. Dù sau này chú Lúc đã chăm sóc bà rất chu đáo, nhưng bà lại mắc bệnh mãn tính, vẫn ốm yếu suốt ngày.
Vì bệnh tật, trong giai đoạn quan trọng của năm cuối, cô thậm chí còn nghe bạn bè cùng lớp đồn rằng Tề Ngang đã nghỉ học một hai tuần để chăm sóc mẹ đang nằm viện.
"Có ạ." Trần Điền Điền thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Dù sao cháu cũng phải trở về đây sống một thời gian. Đồ đạc của cháu sẽ được gửi về trong hai ngày nữa, nếu thiếu gì thì mua là được."
"Được, được." Lục Minh quay người, cười nhiệt tình: "Nếu không được thì đến nhà chú đi. Dù sao thì cũng ở sát vách, đến nhà chú ở đi, phòng trống còn nhiều lắm."
Trần Điền Điền cười nhẹ, cũng không khách khí: "Được ạ, cháu vẫn nhớ tài nấu ăn của chú Lục rất khá, cháu có thể đến ăn chùa."
Lục Minh bật cười ha hả hai tiếng, giọng đầy tự hào: "Chứ sao nữa, tay nghề của đầu bếp Michelin đấy! Mấy hôm nữa giao thừa cháu đến chơi đi, dù sao ở nhà cũng chẳng có ai, có cháu đến sẽ vui hơn một chút."
"Được ạ."
Có lẽ nhận thấy Tề Ngang đang lái xe không nói một lời nên ba Lục rất không hài lòng với thái độ thờ ơ của con trai mình.
Ông ho khan hai tiếng, liếc anh một cái rồi cười trêu: "Điền Điền, sao hai đứa không nói gì thế? Chú nhớ hồi nhỏ hai đứa hay chơi chung lắm mà, từ hồi lên cấp ba mỗi đứa một trường là chẳng gặp lại nữa nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!