Chương 29: Trần Điền Điền, anh nhất định sẽ sống lâu hơn một chút

Trần Điền Điền từng thấy một câu nói trên mạng mà cô cảm thấy rất đúng: Con gái chỉ khóc vì bản thân tiến thoái lưỡng nan, khóc vì mình có khí phách nhưng không đủ dũng khí, khóc vì đã quá hiểu chuyện nhưng vẫn chẳng thể khiến bản thân sống tốt hơn chút nào.

Có lẽ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ khóc, bởi khi chỉ có một mình, cô luôn có thể cắn răng chịu đựng vượt qua, nhưng khi gặp được người thật lòng xót xa cho mình thì lại không thể kìm được những tủi thân đã dồn nén bấy lâu nay.

Cô rất ghét mùa đông, trong bốn mùa, mùa đông luôn là khoảng thời gian khó chịu nhất. Để tìm được một căn hộ một phòng giá rẻ, cô buộc phải sống trong khu phố cũ hẻo lánh. Là một thành phố miền Bắc, mùa đông ở Bình Nghi rét thấu xương mà trong nhà lại không có hệ thống sưởi. Tiền điện hai tệ một số, quá đắt, điều hòa và bình nước nóng cô gần như không dám dùng.

Mỗi lần bị rét đến run cầm cập, đầu óc cô cũng như bị đông cứng lại, chỉ có thể vô cảm mà quấn mình trong chăn lạnh, ôm lấy bình nước nóng rồi nằm bất động, tuyệt vọng nghĩ rằng nếu mình có chết vì lạnh ở đây thì cũng chẳng ai phát hiện ra.

Rồi cô lại nghĩ, chết như thế sẽ khiến dì chủ nhà phiền phức lắm.

Cô vẫn còn rất yêu thế giới này mà.

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào bàn tay Tề Ngang đang đưa ra, bàn tay vững chãi rộng lớn như mang theo cả nguồn sức mạnh để nâng đỡ cô.

Cô đưa tay ra, bàn tay lạnh đỏ vì giá rét đặt vào lòng bàn tay anh, được anh nắm lấy kéo dậy rồi ngã thẳng vào lòng anh.

Bên tai vang lên tiếng vải áo sột soạt, có lẽ ở đó không lạnh lắm, anh mặc rất mỏng nhưng từ lồng ng. ực truyền sang lại là hơi ấm bỏng rát khiến cô dần dần lấy lại chút cảm giác.

Trán cô tựa vào vai anh, nước trong mắt như thể vỡ đê tuôn ra không ngừng, không cách nào kìm lại được.

Giọng cô khàn khàn, nghẹn ngào: "Tề Ngang, sao anh lại quay về rồi?"

Tề Ngang không nói gì, chỉ siết chặt lấy tấm lưng mỏng manh của cô, ôm cô thật chặt như thể muốn hòa tan cô vào lòng n. gực mình.

Có một khoảnh khắc, Trần Điền Điền chợt cảm thấy khó thở, bị anh ôm chặt đến mức xương sườn đau nhói nhưng cô lại không buông tay, ngón tay siết chặt lấy lớp vải sau lưng Tề Ngang, tiếng khóc nghẹn ngào, không cách nào kiềm chế được xúc động đã vỡ òa.

"Em thấy hơi khó chịu..." Cô thều thào trong hơi thở dồn dập, toàn thân run rẩy không ngừng nhưng vẫn không quên nói với anh: "Em chỉ ôm một lúc thôi."

Tề Ngang ôm cô, ánh mắt dần trở nên u ám, cố gắng kìm nén cơn giận dữ như muốn xé toạc nơi huyết quản. Bàn tay anh vuốt nhẹ sau gáy cô, nghe tiếng khóc đè nén từng đợt dù đang trong vòng tay anh, không ai nhìn thấy nhưng vẫn cố nhịn khiến tim anh đau như bị bóp nát. Cổ họng như mắc nghẹn bởi một cây kim đâm từng chút từng chút một.

"Khóc cái gì chứ, ai bắt nạt em, nói anh nghe, anh dẫn em đi xem nó khóc."

Trần Điền Điền nghe xong câu đó, hơi thở khựng lại, sống mũi cay cay, có một thoáng ngỡ như quay về quá khứ.

Cô nhớ hồi cấp hai mình từng nuôi một bé mèo, là mùa đông năm lớp 8, nhặt được nó ở góc tường sau trường học.

Tuyết rơi trắng xóa bao phủ mọi tầm nhìn.

Mùa đông khi ấy còn lạnh hơn bây giờ nhiều.

Đó là một bé mèo tam thể hoang, chân bị què vì bệnh, Trần Điền Điền kéo Tề Ngang cùng đưa nó đi khám suốt nửa tháng liên tục, tiêu hết tiền tiêu vặt.

Mỗi ngày, cô và Tề Ngang đều đến bệnh viện thăm nó, đặt tên là "Hảo Hảo", hy vọng nó sẽ mau chóng khỏe lại.

Cô nghiêm túc giơ ngón tay lên, từng cái một chỉ vào và giới thiệu: "Tớ là Điền Điền, cậu là Ngang Ngang, nó là Hảo Hảo, được không?"

Tề Ngang nhìn cô, gật đầu nói: "Được."

Vào một cuối tuần nọ, Hảo Hảo mất tại bệnh viện, Trần Điền Điền tận mắt nhìn Tề Ngang xử lý xác mèo còn mình thì đứng bên cạnh khóc đến sưng đỏ cả mắt.

Trước khi chia tay, Trần Điền Điền níu lấy Tề Ngang, ngẩng đầu lên, nước mũi phồng lên theo từng tiếng nấc, đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu, giọng khàn đặc: "Ngang Ngang... cậu sẽ ở bên tớ suốt đời chứ?"

Còn chưa kịp để Tề Ngang mở miệng trả lời, cô đã sốt ruột túm lấy tay áo anh, cau có, lo lắng không yên, tiếng nói nghẹn ngào ngắt quãng: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?"

Tề Ngang nắm lấy tay cô, tay còn lại cẩn thận lau từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Ừ, sẽ mà."

Tuổi trẻ non nớt khiến anh chẳng biết phải trả lời thế nào để truyền tải được cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết khẽ xoa đầu cô rồi đột nhiên dang tay ôm lấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!