Chương 28: Anh đưa tay ra rồi, em có muốn nắm lấy không?

Tan làm, Trần Điền Điền đi theo Phàn Thiên Hỷ rời khỏi công ty, cô vừa bước ra khỏi cửa thì ngước nhìn bầu trời u ám, trong đầu lại nghĩ tới tin nhắn WeChat mà Tề Ngang đã gửi cho cô ngày hôm qua.

Buổi sáng trời vẫn còn nắng đẹp, giờ thì quả nhiên mây đen đã giăng kín.

Mới chỉ tháng hai, theo quan điểm thiên văn học thì mùa đông nên kéo dài từ tháng 12 đến cuối tháng 2 năm sau.

Trên đường người qua lại vội vã, Trần Điền Điền ngồi ở ghế phụ xe của Phàn Thiên Hỷ, tiện tay lật xem tài liệu. Bữa tiệc tối nay chủ yếu nhằm mục đích thuyết phục đối phương tăng vốn đầu tư, việc hợp tác về cơ bản đã được thương lượng xong, coi như là một lời mời để củng cố quan hệ.

"Em căng thẳng lắm à?"

Phàn Thiên Hỷ đang lái xe bất ngờ hỏi một câu rồi tiện tay bật nhạc trong xe, là một bài hát tiếng Anh tên là "Winter".

Trần Điền Điền thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc đầu: "Cũng tạm, em từng thường xuyên đi xã giao khi làm ở công ty cũ."

Nếu không thì cũng chẳng biết tửu lượng của mình lại tốt đến thế.

Mỗi lần đi xã giao với sếp đều được cộng thêm một trăm tệ tiền lương, lại còn đỡ mất công ăn tối. Khi đó cô thực sự quá túng thiếu, không còn cách nào khác nên lần nào cũng phải đi.

Nghĩ lại cũng không lạ gì khi bị Hoắc Thính Nho để mắt tới.

Có lẽ anh ta nghĩ cô không phải loại khó tiếp cận, lại còn giỏi chọn mấy cô gái sa cơ vì cuộc sống túng quẫn để ra tay.

Phàn Thiên Hỷ "ừ" một tiếng, tăng tốc xe. Khi Trần Điền Điền xuống xe và đi vào nhà hàng, cô cảm thấy có vài giọt nước lạnh lẽo mơ hồ rơi xuống mặt, ngẩng đầu lên lại là bầu trời đầy mây đen nặng trĩu như một ảo giác vậy.

Cô bước vào nhà hàng, đưa thẻ cho lễ tân rồi theo người dẫn vào phòng riêng. Đến sớm nên Hoắc Thính Nho và đối tác là giám đốc Lưu Tư Thành vẫn chưa có mặt.

Sau khi xác nhận lại thực đơn một lần, cô dặn nhân viên phục vụ tạm thời chưa mang món lên.

Khoảng hơn nửa tiếng sau đối phương mới chậm rãi đến nơi.

Có lẽ đã gặp nhau ở bãi đậu xe, Hoắc Thính Nho và Lưu Tư Thành trò chuyện rất rôm rả, Phàn Thiên Hỷ hạ giọng nói rằng hai người họ là bạn học cũ cùng trường.

"Giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp." Phàn Thiên Hỷ nở nụ cười chuyên nghiệp, bước lên chào đón.

Trần Điền Điền nhìn theo ánh mắt của chị ta thì thấy Lưu Tư Thành đeo một cặp kính gọng trong suốt, mặc âu phục đen chỉnh tề. Anh ta không quá cao, khoảng chừng 1m75, trông tầm hơn 30 tuổi. Hoàn toàn khác với hình dung ban đầu của cô về một người trung niên hói đầu, bụng bia, ngược lại, anh ta có dáng vẻ của người sống kỷ luật, có lẽ là kiểu thường xuyên luyện tập thể thao.

Anh ta toát lên một vẻ điềm đạm, mang khí chất ôn hòa như một người thầy giáo.

"Nghe nói dạo này giám đốc Lưu làm ăn phát đạt, còn được phỏng vấn trên một trang lớn của Kinh tế Nhật báo, nổi đình nổi đám trong giới mà."

Lưu Tư Thành cười xua tay: "Toàn là may mắn thôi, ngược lại chị Phàn dạo này có vẻ ăn uống ngon lành đấy."

Phàn Thiên Hỷ bật cười: "Chẳng qua là do công ty dạo này cho ăn uống khá thôi."

"Còn cô gái này là?" Lưu Tư Thành nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Phàn Thiên Hỷ bèn liếc mắt đánh giá một cái.

Phàn Thiên Hỷ cũng chỉ tiện thể liếc ra sau một cái, giọng điệu thản nhiên, không quá bận tâm: "Trợ lý của tôi đấy, dạo này công việc bận quá, một mình xoay không xuể nên tiện kéo cô ấy theo luôn."

Lưu Tư Thành gật đầu, sau đó ngồi xuống, trò chuyện dăm ba câu với Phàn Thiên Hỷ.

Trần Điền Điền đứng một bên lặng lẽ không xen vào, chỉ im lặng lắng nghe. Có thể nhận ra quan hệ giữa họ dường như khá thân thiết, không giống kiểu xã giao khách sáo nơi công sở.

Ngồi ở phía đối diện, Hoắc Thính Nho cũng thỉnh thoảng góp chuyện, giữ vững hình tượng lịch thiệp như mọi khi.

Đến lúc bầu không khí trở nên náo nhiệt, mặt Lưu Tư Thành đã bắt đầu ửng đỏ, Hoắc Thính Nho liếc mắt về phía anh ta, cười như có ẩn ý: "Thiên Hỷ, sao không mời giám đốc Lưu một ly?"

Trần Điền Điền mỉm cười, cầm ly rượu bên cạnh lên, thành thục rót cho anh ta nửa ly, sau đó rót đầy ly của mình.

"Giám đốc Lưu, tôi kính anh một ly. Nghe nói anh tốt nghiệp Đại học Nghi, đó từng là ngôi trường mơ ước của tôi, tiếc là không đỗ được. Giờ nghĩ lại đúng là người vào được ngôi trường ấy chẳng dễ gì, toàn là nhân tài hiếm có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!