Buổi tối ăn đồ ngọt nhiều không tốt, Trần Điền Điền cúi đầu dùng dao nĩa cắt chiếc bánh đến nát bét. Có lẽ vì phòng khách không có ai, cô mới được dịp buông thả chút bản tính phá hoại này, như thể vừa được thả ra khỏi chiếc hộp nhỏ bé, lộ ra vẻ nghịch ngợm, có chút hung dữ vốn bị kìm nén bấy lâu.
Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, bật TV, chọn một chương trình tấu hài để xem, xem hài nhưng chẳng cười lớn, chỉ khẽ cong khóe miệng. Cuối cùng, cô chỉ ăn một nửa chiếc bánh, phần còn lại lộn xộn để nguyên trên khay.
Cả bàn trà như vừa trải qua một trận chiến, khác hẳn với vẻ gọn gàng chỉn chu thường ngày.
Điện thoại rung lên hai cái, Trần Điền Điền cầm lên xem, là tin nhắn từ Tề Ngang, anh vừa đáp máy bay xuống Hồng Kông.
[ Anh đi công tác, hai ngày nữa về, ngày mai thời tiết xấu có thể mưa, để tài xế đưa em đi làm. ]
Cô chỉ trả lời một chữ: [ Ừm. ]
Dự báo thời tiết cho thấy ngày mai trời nhiều mây.
Có lẽ anh rất bận, trước đây anh luôn là người chủ động kết thúc tin nhắn, nói một câu rồi thôi, sau đó không gửi thêm gì nữa.
Trần Điền Điền nhìn chiếc bánh kem, bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng. Có lẽ vì đã tỉ mỉ chuẩn bị mà anh không được ăn khiến cô thấy tiếc nuối.
Nửa chiếc bánh còn lại được cho vào tủ lạnh để mai ăn tiếp, cô lên lầu, bé mèo Vỗ Vỗ đi theo từng bước quấn quýt không rời, vào phòng ngủ cùng cô.
Rõ ràng cô vẫn chưa quen với việc ở chung không gian với Tề Ngang ngủ cùng một chiếc giường... Vậy mà giờ đây, khi xung quanh bỗng trở nên im lặng, cô lại cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Chỉ đến khi anh đi công tác, Trần Điền Điền mới nhận ra trong phần lớn thời gian bên nhau, đều là Tề Ngang cố gắng khơi chuyện, là anh gợi ý cô làm cái này cái kia, giữa hai người luôn là anh giữ nhịp.
Khi anh đi rồi, cô lại trở về với những thói quen cũ, như thể thiếu mất một thứ gì đó nâng đỡ cả cơ thể.
Trần Điền Điền khom người xuống, ôm lấy Vỗ Vỗ vào lòng, ngón tay vu. ốt ve chiếc cằm mềm mại của nó, khẽ nói: "Làm gì vậy? Tề Ngang không cho em vào phòng ngủ mà."
Tề Ngang ghét lông mèo rụng, mấy ngày gần đây cô cũng nhận ra anh có chút bệnh sạch sẽ. Thỉnh thoảng cô vô tình để quần áo vào giỏ đồ bẩn, nếu anh thấy thì lập tức sẽ lấy ra và cho vào máy giặt.
Quần áo của anh đều tự anh xử lý, bình thường người giúp việc chỉ giặt và phơi đồ dày thôi.
Lần đó nhìn thấy một lần, Trần Điền Điền tự giác không dám lơ là nữa.
"Anh ấy thật sự yêu em lắm nhỉ?"
Ghét lông mèo như vậy mà lại nuôi một con mèo Maine Coon.
Vỗ Vỗ kêu "meo" một tiếng đầy bất mãn, đôi mắt mèo màu xanh khẽ mở to, như đang phản bác một cách đầy lý lẽ: "Anh ấy đâu có thích em đâu!"
Trần Điền Điền cười nhẹ, xoa đầu nó rồi ôm nó vào phòng ngủ.
"Nhưng hôm nay anh ấy không ở nhà, chúng ta có thể thoải mái một chút, trước khi anh ấy về chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được."
Vỗ Vỗ hình như hiểu những gì cô nói, nhảy lên giường một cách nhanh chóng, lăn lộn mấy vòng rồi suýt nữa rơi xuống, nó bèn nắm lấy chăn nhảy lên lại sau đó ngẩng đầu tự hào nhìn cô.
Trần Điền Điền không nhịn được bật cười, cô cũng nằm trên giường, lật người, mèo con liền nhảy lên người cô.
Trần Điền Điền bị nó đè đến khó thở, cô ngồi dậy, đặt mèo lên đùi mình, nhìn điện thoại nằm cạnh vài lần, dừng lại hai giây rồi mở ứng dụng giao đồ ăn lâu rồi không dùng, chọn một quán BBQ mà cô thích, còn gọi thêm một phần nhỏ tôm hùm cay.
Phí ship ở khu này còn cao hơn cả đồ ăn đêm cô đặt.
Tề Ngang ít khi đi công tác, Trần Điền Điền cũng coi như "cắn răng" gọi đồ ăn một lần cho đỡ thèm.
Cô vừa ăn bánh kem xong, giờ lại muốn ăn gì đó cay cay để trung hòa lại vị ngọt.
Lúc đồ ăn được giao đến, robot thông minh ở cửa tự động nhận hàng, giờ này chắc chú Vương đã ngủ rồi, ông vốn ngủ rất sớm.
Khi mang đồ ăn vào, Trần Điền Điền không quên mở cửa sổ thông gió rồi dọn hết mọi thứ trên bàn trà xuống dưới đất, sau đó cẩn thận bày biện bữa "tiệc nhỏ nửa đêm" gồm đồ nướng và tôm hùm cay của mình lên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!