Chương 26: Chó con giành kẹo ăn, thật không biết xấu hổ

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trần Điền Điền phát hiện Tề Ngang đã xuống lầu từ sớm, lúc ấy cô mới chợt nhận ra Tề Ngang luôn dậy rất sớm ở dưới nhà đọc báo, xem tin tức hoặc bật máy tính xử lý công việc hay bài vở, vừa làm vừa đợi cô cùng ăn sáng.

Anh cũng không giống như tưởng tượng ban đầu của cô, rằng anh sẽ vì bận học hay bận việc mà thường xuyên không về nhà để cô cô đơn trong căn phòng trống. Ngược lại, lần nào anh cũng về đúng giờ, đều đặn ở nhà nghỉ ngơi.

Có lẽ chỉ đơn giản là anh không quen sống trong ký túc xá do trường sắp xếp và thích ăn cơm nhà hơn.

Cuộc sống yên tĩnh một mình trước đây bỗng nhiên có người khác bước vào.

Cho đến giờ, cô vẫn đang cố gắng hòa hợp với phiên bản chính mình từng phải sống trong cô độc, học cách làm quen với việc có một người khác ở bên, tỉnh dậy sẽ thấy người ấy nằm cạnh.

Cô chợt nhận ra, có lẽ vì sợ cô chưa quen với việc có người bên cạnh khi tỉnh dậy nên anh mới dậy sớm như thế.

Không biết anh dậy nhẹ nhàng đến mức nào mà ngay cả người có giấc ngủ nhạy cảm như cô cũng không hề bị đánh thức.

Khi cô đang rửa mặt, người giúp việc gõ cửa gọi.

Trần Điền Điền đặt ly đánh răng xuống, bước ra mở cửa: "Dì Mạc, cháu dậy rồi."

Mạc Như Ý khẽ cười nói: "Không phải, cậu chủ bảo dì mang cái này lên phòng."

Trần Điền Điền cúi đầu liếc nhìn chai màu xanh lá cây trong tay bà, lại đưa mũi đến gần, ngửi thấy hương thơm rất nhẹ. Trong tay bà còn cầm vài que gỗ màu nâu khuếch tán hương.

"Để an thần đó, cậu chủ nhờ bạn mang về, bảo để trong phòng ngủ và thư phòng, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."

Trần Điền Điền mở cửa để bà vào rồi quay lại tiếp tục đánh răng rửa mặt.

Khi cô ra ngoài, mặc xong quần áo, dì Mạc đã xuống lầu.

Cô bước lại gần nhìn chai tinh dầu đã được mở nắp, cúi xuống xem dòng chữ tiếng Anh trên thân chai. Bên trong là chất lỏng có mùi trà thoang thoảng, đứng thẳng người lên thì gần như không còn ngửi thấy, dường như thật sự có tác dụng làm dịu tinh thần, hương thơm trong lành khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thư thái.

Cô xuống lầu, thấy Tề Ngang đang cúi đầu nhắn tin, nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.

"Lát nữa anh đưa em đi làm."

Trần Điền Điền "à" một tiếng rồi gật đầu.

Cô nghĩ thầm có nên mua một chiếc xe điện che mưa dành cho người già hay không, có mái che thì mưa gió cũng không sợ. Dù sao cô và Tề Ngang cũng không tiện đường lắm, mà thời gian tan học của anh lại không cố định, cũng không thể lúc nào cũng nhờ anh đưa đón được.

Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi, Tề Ngang bất chợt hỏi một câu: "Em có bằng lái không?"

Trần Điền Điền đang ngậm đũa, ngẩng đầu lên: "Có, em thi hồi năm ba đại học."

Cô sợ sang năm tư hoặc sau khi tốt nghiệp sẽ bận không có thời gian nên đã cố ý tranh thủ lúc đó thi lấy bằng, có bằng lái còn được cộng điểm tín chỉ nữa.

"Nhưng em chưa từng lái bao giờ." Trần Điền Điền vội vàng nói thêm.

Cô cũng không có xe, cũng chưa từng nghĩ đến việc mua xe. Chẳng qua chỉ cảm thấy nếu sau này đi làm mà có lãnh đạo uống rượu, cô có thể lấy cớ biết lái xe để thoát thân, làm tài xế cho qua chuyện.

Tề Ngang giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Ăn no chưa? Lát nữa thử lái một chút."

"Hả?"

Trần Điền Điền còn đang ngẩn người, Tề Ngang đã quay lên lầu lấy laptop và chìa khóa xe.

Cô vội vàng nhét cả quả trứng luộc trong tay vào miệng, uống thêm mấy ngụm sữa. Vừa đứng dậy, điện thoại đã vang lên một tiếng, là tin nhắn của Tề Ngang gửi thời khóa biểu cho cô. Trên đầu thời khóa biểu được đánh dấu rõ ràng là "Chương trình MBA Đại học Nghi Thành".

Lịch học dày đặc chi chít, từ bắt buộc đến tự chọn, nhiều vô số kể. Vậy mà anh vẫn có thể tranh thủ thời gian để họp, đi công tác, xử lý dự án công ty. Khả năng tự quản lý bản thân và tranh thủ từng giây phút của anh quả thật khiến người ta khâm phục. Thành tựu mà hiện giờ ai ai cũng phải nhìn bằng con mắt khác đúng là hoàn toàn xứng đáng.

Tề Ngang vẫn chưa xuống, chú Vương từ ngoài đi vào, mang chai rượu vang vừa lấy từ hầm lạnh bỏ vào tủ lạnh. Thấy tầng giữa còn trống, ông quay đầu lại, đi đến gần và cười nói nhỏ: "Điền Điền, tan làm rồi cháu có thể ghé tiệm bánh Tô Tâm gần đây mua mấy miếng bánh kem dâu được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!