Chương 25: Sao anh lại không thơm giống em?

Tề Ngang cau mày, anh vốn không biết Lý Kha đã đăng gì, việc đi dự sinh nhật cũng chỉ là vì không đủ xe nên tiện đường anh cho đi nhờ. Vừa đến nơi đã bị lôi kéo đi một vòng, vừa thấy bên ngoài bắt đầu mưa thì anh liền nói phải đi đón người rồi lái xe rời đi.

Không cần nghĩ cũng biết là vì ai.

Ánh mắt Tề Ngang không nhìn sang cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh không có tham gia."

Dù sao cũng chỉ là sinh nhật người ta, anh cũng như thường lệ gửi quà, bảo Lý Kha chọn giúp, mua luôn và nhờ chuyển tới.

"Dù có tham gia cũng phải đến đón em."

Trần Điền Điền khựng lại một chút rồi chậm rãi nói: "Chẳng phải đã nói rồi sao, không can thiệp vào cuộc sống của nhau."

"Chuyện này mà tính là can thiệp à? Vốn dĩ anh cũng chẳng thích tụ họp kiểu đó, đúng lúc điện thoại em gọi đến cho anh một cái cớ để rút lui."

"Vả lại..." Tề Ngang dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô, "Anh với cái người... sinh nhật đó, vốn không thân."

Không thân sao?

Trông chẳng giống là không thân lắm.

Nhưng đó là chuyện riêng của anh, Trần Điền Điền cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Tề Ngang cầm ô che cho cô, lúc cúi đầu, ánh mắt bỗng lướt qua ngón tay trống trơn của cô, ánh nhìn lập tức khựng lại, tim bỗng như bị ai nhéo một cái, đau đến mức khó hiểu.

Anh im lặng vài giây rồi chậm rãi ngẩng đầu, các đốt ngón tay dưới tay áo siết chặt đến trắng bệch nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lặng lẽ rời mắt đi.

Anh quay lại phòng khách, cởi áo khoác tiện tay vứt sang một bên, Trần Điền Điền đã lên lầu đi tắm.

Ánh đèn trong phòng khách sáng rõ, trên bàn ăn vẫn còn bữa tối đầu bếp chuẩn bị sẵn. Thấy trời mưa, đầu bếp còn chu đáo làm thêm canh cá và nước gừng để làm ấm bụng.

Tề Ngang chẳng thấy đói, mở WeChat lục tìm bài đăng mà Lý Kha nói, tìm mãi cũng không thấy, vào cả trang cá nhân cũng không thấy luôn.

Anh bực bội gọi điện cho Lý Kha, vừa kết nối đã lạnh giọng hỏi thẳng: "Cậu đã đăng cái quái gì lên vòng bạn bè hả?"

Lý Kha có hơi chột dạ, gãi mũi cười khan: "Điền Điền nhìn thấy rồi à? Tôi đâu có cố ý, lúc đó chưa kịp phản ứng..."

Lúc đó cậu ấy cũng thấy lạ, sao lần này Trân Hinh Dư lại yêu cầu mọi người đăng bài chúc mừng lên vòng bạn bè, năm ngoái nào có chuyện đó. Mãi đến khi thấy trong tấm ảnh có cả Tề Ngang thì mới ngớ người ra rồi vội vàng xóa bài.

Cậu ấy đã gặp đủ kiểu con gái, vốn chỉ cảm thấy nực cười trước những cảnh ghen tuông rối rắm đầy tâm cơ diễn ra trước mặt. Chẳng qua lười lên tiếng thôi, chứ không có nghĩa là cậu ấy mù mờ chẳng nhìn ra điều gì.

Tề Ngang cúp máy, người ngả ra sofa, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Trân Hinh Dư:

[Trân Hinh Dư, đừng giở mấy trò này với tôi.]

[Đã xóa WeChat rồi, sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tôi. Tôi với cô không thân, nếu phải nói rõ thế này cô mới hiểu thì làm ơn tránh xa tôi ra biết chưa?]

Nói xong, anh cũng cho luôn số cô ta vào danh sách chặn.

Trân Hinh Dư ban đầu quen biết Lý Kha, Lý Kha từng có chút động lòng với cô ta nhưng sau này nhận ra cô ta thích Tề Ngang thì cũng không nói gì nữa.

Gia đình cô ta có làm ăn với nhiều người trong giới, mối quan hệ rộng, quen biết cũng nhiều. Dần dần, Tề Ngang cũng thường xuyên gặp cô ta nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng để cô ta vào mắt. Cô ta không nói rõ, anh cũng lạnh nhạt giữ khoảng cách, chẳng buồn mở miệng.

Mà nói ra cũng vô ích, Trân Hinh Dư chắc cũng biết trong giới chẳng ai dám tỏ tình với Tề Ngang. Chuyện gái theo đuổi trai vốn tưởng chỉ cách một lớp màn mỏng nhưng với anh thì chẳng xuyên qua nổi, phần lớn chỉ đổi lại một câu nói dứt khoát.

Ánh mắt anh nghiêm túc, từng có lần hỏi thẳng một cô gái tỏ tình với mình: "Cô muốn tôi từ chối thật tuyệt tình để dễ dứt lòng hay giữ phép lịch sự để cô tưởng mình còn cơ hội? Nhưng mà sau này tôi sẽ tránh hết mọi nơi có mặt cô."

Chỉ có câu này anh nói đúng một lần, lông mày cong lên, khóe mắt mang theo ý cười như thể đang đùa giỡn nhưng sâu trong ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc: "Thật ra tôi có một ánh trăng sáng trong lòng, người tôi yêu mà không thể có được. Ngoài cô ấy ra, tôi không muốn ai khác."

"Cảm ơn vì đã thích tôi, mong rằng sau này cô cũng có thể ở bên người mà mình yêu tha thiết, người đó sẽ đứng bên cạnh cô, kiên định như tôi từ chối người khác vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!