"Gì vậy? Cô quen người đó à?"
Cao Mạn biết Trần Điền Điền trước đây cũng làm trong ngành này, Hoắc Thính Nho mới được điều về đây trước Tết, gia đình làm kinh doanh khách sạn từ lâu, nghe nói anh ta được mời về với mức đãi ngộ rất cao. Gần đây anh ta đang phụ trách dự án hợp tác với thương hiệu trang sức cao cấp TJA.
Hoắc Thính Nho được xem là nhân vật đầu ngành, danh tiếng rất vang, Trần Điền Điền có nghe tên cũng chẳng có gì lạ.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn trưa, ổn định lại tâm trạng rồi nói như không có chuyện gì: "Không quen, chỉ là trùng tên với một người tôi từng biết nên bất ngờ một chút thôi."
Cao Mạn hơi ngạc nhiên: "Trùng cả họ lẫn tên sao? Trùng hợp vậy? Cũng làm trong ngành của mình à? Cái tên này đâu dễ trùng, biết đâu đúng là cùng một người đấy."
Trần Điền Điền lắc đầu: "Người tôi biết ấy à, chẳng phải loại người sống thanh cao gì đâu, thích bao nuôi mấy sinh viên mới vào nghề."
Cô ngẩng đầu lên, cười nhạt, trong mắt chẳng có chút ấm áp nào: "Cô biết đấy, có người luôn thích làm vẻ cứu người khỏi biển lửa nhưng lại chính là kẻ châm lửa."
"Biến thái vậy à... Giờ đúng là sống lâu cái gì cũng thấy được."
Cao Mạn chậc một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ: "Vậy chắc chắn không phải người đó rồi, nhà giám đốc Hoắc gia giáo nghiêm ngặt, nghe nói còn có một ánh trăng sáng không thể quên nên mới lạnh nhạt với chuyện tình cảm như vậy."
Điện thoại rung lên hai cái, đầu óc Trần Điền Điền vẫn còn hơi rối, cô cầm lên xem thì thấy là tin nhắn từ Tề Ngang gửi tới.
[ Gửi tin nhắn cho anh là phạm pháp à? ]
Trần Điền Điền: "..."
[ ... Không phạm, sao vậy? ]
[ Ngày đầu đi làm thế nào? ]
[ Cũng ổn. ]
[ Ăn gì rồi? ]
[ Ra ngoài ăn cơm niêu với đồng nghiệp. ]
Thật ra công ty cũng có cơm nhân viên nhưng Cao Mạn vừa tan làm đã kéo cô đi cùng, cô cũng thuận theo.
[ Ngon không? Nếu không thích thì mai bảo đầu bếp làm cơm hộp cho em mang. ]
[ Cũng được, em không kén ăn lắm. ]
[ Có thể kén một chút cũng được mà. ]
Trần Điền Điền không biết nói gì tiếp, chỉ tiện miệng hỏi: [ Hôm nay anh bận lắm à? Đã về trường hay vẫn còn ở công ty? ]
Tề Ngang trả lời: [ Ở trường, ngày đầu khai giảng bận lắm. ]
Trần Điền Điền gửi một chữ: [ Ừm. ]
Tề Ngang: [ Ăn đi, anh không làm phiền nữa. ]
Trần Điền Điền nhìn dòng tin đó vài giây, thở ra một hơi, trả lời: [ Không phiền. ]
Bên kia không nhắn lại nữa.
Ăn trưa xong quay lại công ty, Cao Mạn nhìn chiếc nhẫn đắt đỏ trên tay cô, nhịn suốt cả quãng đường cuối cùng cũng cất tiếng: "Điền Điền, cô kết hôn rồi à?"
Trần Điền Điền chú ý đến ánh mắt của cô ấy, đưa cổ tay lên nhìn lướt qua chiếc nhẫn. Thực ra cô vốn không định đeo nhưng do đồng hồ sinh học chưa điều chỉnh lại, sáng sớm dậy còn ngái ngủ, ăn cơm xong lại được Tề Ngang đưa đến cổng công ty nên chiếc nhẫn chưa kịp tháo ra. Bỏ vào túi dễ bị mất, đeo trên tay thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô không quá thích những thứ đắt tiền đeo trên người, cảm thấy rất áp lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!