Chương 23: Phải hôn ra vết mới đủ rõ ràng à?

Toàn thân Trần Điền Điền cứng đờ bị anh nửa ôm trong lòng, trong lòng vẫn đang giằng co nhưng lại không hề có động tác phản kháng.

Chỉ ôm một cái thôi mà, cũng đâu có gì.

Người chịu thiệt cũng chẳng phải cô.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp quấn lấy nhau rất khẽ, cô cảm thấy cả người như nóng ran, phía sau tai gần như đổ mồ hôi, không khí cũng dường như ngột ngạt hơn bình thường.

Trần Điền Điền mím môi, cảm giác như đã ôm nhau rất lâu, hơi nghiêng đầu định lên tiếng: "Tề—"

Tề Ngang nhẹ nhàng áp đầu xuống, đầu mũi dịch khỏi cổ cô một chút, khoảng cách vừa đủ khiến cô không còn cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của anh nữa. Cả người đang căng chặt mới dần thả lỏng nhưng lời định nói lại bị nghẹn nơi cổ họng.

"Trần Điền Điền, anh đã thật sự cố gắng để trở nên tốt hơn."

Bởi vì, chỉ có người giỏi hơn mới có tư cách được lựa chọn, câu nói đó, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Thời cấp ba học ở trường nội trú nghiêm ngặt như nhà tù, quy định khắt khe đến mức biến thái, anh không thể ra, cũng không thể vào được trường của cô. Đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thì nghe nói cô đã chuyển nhà, hỏi ai cũng không ai biết cô ở đâu, rõ ràng chỉ cách nhau một đoạn đường vậy mà lại chẳng thể gặp được.

Lần sau gặp lại cô là vào ngày mẹ anh mất.

Lần nữa là ở đại học, cô đang ăn cùng một nam sinh, cô gái mặc váy đẹp, để tóc dài, trông trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt rạng rỡ đầy nụ cười.

Khoảnh khắc đó anh nhận ra... mình không còn cách nào bước vào thế giới của cô nữa.

Tề Ngang hơi luyến tiếc mà buông tay, đầu ngón tay đặt lên đầu gối, bóng tối xung quanh càng khiến người ta cảm thấy nặng nề, đè nén mọi cảm xúc xuống đáy lòng.

Anh ngẩng đầu lên, khẽ nhìn cô gái trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Chỉ có người giỏi hơn mới xứng đáng có được tất cả, đúng không?"

Toàn thân Trần Điền Điền vẫn cứng đờ, chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm... đương nhiên rồi, công việc chắc chắn sẽ tốt lên thôi."

Tề Ngang cầm lấy bát nhỏ để bên cạnh, vừa đi xuống lầu vừa nói: "Uống canh giải rượu đi."

Giờ còn uống gì nữa chứ?

Anh đã đi mất rồi.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, Vỗ Vỗ từ phòng bên cạnh chạy sang, Trần Điền Điền cầm cây que đồ chơi bên sofa khẽ lắc lắc dụ nó đuổi theo.

Cô hơi mất tự nhiên khẽ co vai lại, muốn phủi sạch cảm giác vẫn còn lưu lại từ lực ôm ban nãy của Tề Ngang. Đến khi cảm giác đó dần biến mất, vai nhẹ nhõm trở lại, động tác của cô cũng mới trở nên tự nhiên hơn.

Cái ôm đó không giống một cái ôm thật sự, chỉ là dựa rất gần, như sát bên mà vẫn giữ một khoảng cách mơ hồ.

Có lẽ đây là lần *****ên cô và Tề Ngang lại gần nhau đến thế, giữa hai người không còn là mối quan hệ tự nhiên như trước nữa, khiến cô chẳng thể thoải mái.

Chỉ là đang an ủi một người bạn thôi mà.

Cô không thiệt thòi gì cả.

Trần Điền Điền lặp lại câu đó trong đầu rồi hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía quầy bar.

Chưa được mấy phút, Tề Ngang đã trở lại tầng trên, tay cầm bát canh giải rượu đưa cho cô, Trần Điền Điền đón lấy, ngửa đầu uống cạn một hơi.

"Ba hôm nay có về, ông ấy không ở thường xuyên, chắc một tháng chỉ đến vài lần."

Trần Điền Điền hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi hỏi: "Vậy bình thường ông ấy ở một mình à?"

Tề Ngang hơi khựng vài giây, mới chậm rãi đáp: "Bình thường anh cũng ở một mình."

"......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!