Sau khi về đến nơi đã hơn một giờ sáng, đầu óc Trần Điền Điền mệt đến mức không xoay nổi, rửa mặt xong là nằm sấp xuống giường, cơn buồn ngủ như sóng trào nhưng vì âm thanh nhỏ nhẹ bên cạnh cứ vương vít quanh tai khiến cô không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Tề Ngang xuống lầu, lát sau bưng một chén canh giải rượu đi vào, ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi cô: "Trần Điền Điền, dậy uống cái này."
Trần Điền Điền phát ra một tiếng "Ừm" từ mũi nhưng vẫn nằm nguyên tư thế sấp mặt xuống gối, giọng nói như làn hơi thở, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
Tề Ngang đưa tay xoa xoa sau gáy cô: "Uống rồi hẵng ngủ, mai tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu."
Đầu óc Trần Điền Điền lúc này mơ mơ hồ hồ, có lẽ đúng như anh nói, cô chưa thật sự tỉnh táo, cứ thuận theo bản năng, chẳng buồn để ý đến anh.
Cô chẳng phải đã bảo tửu lượng mình tốt sao? Uống rượu xong ngày hôm sau cũng đâu có đau đầu.
Đúng là phiền chết đi được.
Thấy cô chẳng nhúc nhích, Tề Ngang khẽ thở dài, đặt chén canh lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
Mở điện thoại lên, tin nhắn chúc mừng năm mới đỏ rực kéo dài mãi không hết, không chỉ trong các group mà còn có cả đống tin nhắn riêng gửi tới đủ kiểu.
Tề Ngang đứng dậy, bước nhẹ nhàng đến bên Trần Điền Điền, nhìn thấy cô đã buồn ngủ đến mơ hồ rồi mà vẫn cố nằm sát mép giường, người nhỏ nhắn co lại, chỉ chiếm một khoảng bé tí, nằm nghiêng cái là rơi xuống sàn luôn.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đặt vào giữa giường ở một vị trí thoải mái
Trong đầu anh không kìm được lại nhớ đến những lời oán trách bị kìm nén của cô ban ngày, cô đứng trước mặt Chung Chi như thể đã nhẫn nhịn đến cực điểm.
Chung Chi toàn toàn khác xa với hình ảnh trong ấn tượng của anh, một người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén nhưng trong lòng mềm yếu, luôn quyết đoán và mạnh mẽ, bà như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Anh thật sự muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thời cấp ba của cô đã xảy ra chuyện gì, có phải chỉ đơn giản như cô nói là do áp lực học hành hay còn có điều gì khác mà cô cố tình giấu kín.
Nhưng Trần Điền Điền là người có tâm phòng bị rất mạnh, cô dường như rất ghét người khác chạm vào quá khứ mà cô không muốn nhắc tới, tự dựng cho mình một bức tường thật cao, không cho ai tới gần.
Cổ họng khô rát, Tề Ngang đứng dậy, theo phản xạ thò tay vào túi tìm bật lửa, lại trống không. Ngón tay khựng lại, chợt nhớ ra chiếc bật lửa đã đưa cho cô.
Ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy chiếc bật lửa mà anh nói là không cần nữa được cô mang về cẩn thận, đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Anh bước tới, cúi người nhặt bật lửa lên, lật qua lật lại trong tay. Một lúc sau mới bật ra ngọn lửa rồi lại dập đi.
Sợ tiếng "tách" quá lớn làm cô tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng đặt lại xuống bàn.
Người đàn ông ban ngày còn cao ngạo, hờ hững với tất cả mọi thứ lúc này khom vai ngồi bệt trên ghế sofa như thể mất hết sức lực, chẳng làm gì, cũng chẳng nói gì.
Anh lặng lẽ ngồi như thế hơn một tiếng đồng hồ rồi mở điện thoại, kéo ra một số liên lạc, gửi đi một tin nhắn WeChat: [ Xin chào, tôi muốn hỏi chuyện này, hồi cấp ba Trần Điền Điền đã từng xảy ra chuyện gì sao? ]
Mặc dù đã muộn, bên kia lại trả lời khá nhanh: [ Cấp ba à? Hình như không có chuyện gì đâu, cậu ấy học rất chăm chỉ, cả giờ học, giờ nghỉ, tan học đều thấy học. Tôi nhớ mẹ cậu ấy còn đăng ký thêm lớp học thêm nữa mà điện thoại thì cũng bị tịch thu rồi. ]
[ Thật ra hồi cấp ba tôi cũng không tiếp xúc với cậu ấy nhiều lắm... Cô ấy học lớp 2, tôi chỉ đi ngang hành lang mới thấy. Mà lớp 2 ấy cũng chẳng có mấy ai là bạn cũ từ trường cấp hai, đa phần là học sinh từ trung tâm thành phố chuyển đến. Nhưng tôi nhớ cậu ấy lúc nào cũng một mình, không có bạn bè gì mấy. ]
[ Thật ra lúc đó tôi khá bất ngờ... Sao mọi người lại đột nhiên không chơi với cậu ấy nữa vậy? ]
Đám bạn xung quanh Trần Điền Điền ngày trước đều nghịch ngợm, quậy phá đủ kiểu nhưng học hành thì ai nấy đều giỏi. Những người quen thân hơn, trừ vài người có học lực rõ ràng kém thì hầu hết đều đỗ vào Nhất Trung hoặc Thực Nghiệm. Người thân nhất với cô là Lý Kha sau khi tốt nghiệp cấp hai thì bay sang California du học. Mối quan hệ giữa những người đó với Trần Điền Điền phần lớn là do "hiệu ứng bầy đàn", đến khi mỗi người một nơi, cô bỗng chốc trở nên đơn độc.
Cho dù cô không thích kết bạn mới nhưng Khâu Lê cũng không hiểu tại sao đến cả Tề Ngang cũng không còn chơi với cô nữa.
Hồi đó có nghe đồn ba của Trần Điền Điền làm ăn thất bại, cô ấy từng nghĩ rằng Tề Ngang khinh thường, không muốn dính dáng đến những người như họ nữa, thầm thấy anh thật thực dụng.
Tề Ngang nhìn chằm chằm vào câu nói đó mà không nói lời nào, cổ họng khô khốc như bị mắc một hòn đá sắc nhọn, trầy xước đến mức khi nuốt xuống cảm giác như máu tươi trào ra, vị tanh ngòn ngọt còn vương nơi đầu lưỡi.
Giống như mẹ anh từng nói, anh chỉ đơn giản là cảm thấy... lên cấp ba, Trần Điền Điền không thích anh nữa.
Không có lý do gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!