Trần Điền Điền cúi đầu không nói gì, phía sau gáy chợt có một lực kéo cô tựa vào ngực anh, trán chạm trán, gương mặt bị che kín hoàn toàn. Cô cũng không hề phản kháng, chỉ có bờ vai hơi run lên, để mặc anh ôm nửa người vào lòng.
Giọng cô nghèn nghẹn, hốc mắt đỏ hoe nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt, bình thản kể:
"Thành tích học tập của em không tốt lắm. Sau khi bố em gặp chuyện trong công việc hồi cấp ba, mẹ em có lẽ vì quá kỳ vọng nên bắt đầu kiểm soát em rất chặt. Em nghe bố kể lại, đến khi tốt nghiệp đại học em mới biết hồi đó mẹ từng mắc chứng rối loạn cảm xúc nên mới thay đổi tính cách nhiều đến thế."
Cô không thấy mẹ mình đáng thương, chỉ cảm thấy số phận thật trớ trêu, thỉnh thoảng vẫn tự hỏi nếu những khổ đau trong đời là do chính mình lựa chọn thì rốt cuộc cô đã chọn sinh ra trên đời này để làm gì?
Trần Điền Điền khẽ nghiêng đầu, rời khỏi vòng tay anh, trong đôi mắt vẫn ánh lên lớp nước mỏng, cô ngẩng cằm nhìn anh: "Em không nghiêm trọng đâu, chỉ là khoảng thời gian ấy tâm trạng không tốt. Anh cũng biết mà, ở môi trường cấp ba kiểu đó, ai chẳng bị ảnh hưởng phần nào."
Tất cả các trường cấp ba trong trung tâm thành phố Bình Nghi đều thực hiện chế độ giáo dục khép kín, nghiêm khắc đến mức gần như cực hình. Ngoại trừ các trường quốc tế hoặc những học sinh có kế hoạch du học hay những ai vốn không đặt kỳ vọng vào kỳ thi đại học, còn lại tất cả đều đang cõng gánh nặng bước về phía trước.
"Mẹ em cứ nghĩ là vì bà nên em mới đổ bệnh..."
Tề Ngang thản nhiên cắt lời cô: "Chẳng phải đúng là vì bà ấy sao?"
Sau đó khẽ nhếch môi: "Nhìn thái độ bà ấy đối với em cũng chẳng tốt đẹp gì."
Trần Điền Điền nhất thời không biết đáp lại thế nào, cảm thấy sự thay đổi thái độ của anh có chút buồn cười.
Lại nghe Tề Ngang đầy giễu cợt: "Nếu sớm biết bà ấy là kiểu người như vậy, có lẽ anh cũng chẳng khách sáo nổi."
Không ai được phép đối xử với cô như thế.
Ngay cả mẹ cô cũng không được.
"Trước kia anh còn nói mẹ em tốt mà? Sau này cũng là mẹ của anh nữa."
Tề Ngang nghiêm túc nhìn cô: "Trần Điền Điền, em đã gả cho anh thì chính là người nhà của anh. Sau này gọi bố mẹ anh là bố mẹ mình, không phải em không có gia đình."
Anh lại từ tốn hỏi: "Em biết bí quyết lớn nhất để thành công là gì không?"
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Trần Điền Điền hơi ngơ ngác: "Là gì vậy?"
"Là biết chọn đứng gần về phía người đối xử tốt với mình." Tề Ngang nghiêm túc chỉ vào chính mình.
"Ví dụ như anh."
Trần Điền Điền nhìn anh, nhẹ giọng đáp: "Anh nói đúng, thật ra ngay lúc mẹ nói căn nhà cũ bị bán đi, em đã hiểu rồi, bà ấy là Chung Chi, là con gái nhà họ Chung, là tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, coi trọng vật chất. Bà ấy không phải mẹ của Trần Điền Điền."
Cô biết bản thân mình cũng có thể sống tốt bằng chính nỗ lực của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, Chung Chi sẽ không tìm đến cô nữa, giữa họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào, cô cũng sẽ thôi hy vọng rằng sẽ có ai đó quan tâm cô một cách hiển nhiên.
Trong lòng cô lúc này không thể phân biệt rõ là vui nhiều hơn hay hụt hẫng nhiều hơn.
Cô thừa nhận cho dù năm đó Chung Chi không chọn đưa cô đi, cô vẫn không có ranh giới rõ ràng mà luôn mong nhớ người mẹ này.
Có chuyên gia nói, huyết thống là thứ không thể lý giải, cô chỉ mong muốn có một người yêu thương mình vô điều kiện mà thôi.
Nhưng bây giờ, có lẽ cô đã bắt đầu sống cuộc đời mình mong muốn rồi.
"Cũng tốt mà."
Tề Ngang xoa đầu cô, như an ủi, lại giống như đang vuốt mèo. Không đợi Trần Điền Điền phản ứng, anh kéo mũ cô rồi dắt cô đi ra ngoài.
"Đi thôi, dẫn em đi ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!