Khi Tề Ngang nấu nước xong mang vào, trên tay không chỉ có thuốc cảm đã pha mà còn mang theo vài miếng trái cây sấy khô và kẹo sữa.
Trần Điền Điền nhìn đồng hồ, lấy nhiệt kế ra khỏi miệng — 37,8 độ, sốt nhẹ.
Cô ngồi dậy, đón lấy cốc thuốc anh đưa, sờ thử thấy không quá nóng, bèn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, cô liếc nhìn nhiệt kế, không dám ngẩng đầu lên: "Không sốt cao lắm đâu, chắc uống xong là ổn rồi."
Thấy Tề Ngang ngồi bên mép giường không nói gì, chỉ im lặng đưa cho cô viên kẹo. Trần Điền Điền bỏ kẹo vào miệng, thật ra cô muốn nói là: cũng không đắng mấy.
Vừa nhai vừa nói: "Anh ngủ tiếp đi, mai còn họp sớm."
Tề Ngang nhìn cô chăm chú, hàng mi dài rũ xuống, sắc mặt không vui: "Biết mình sốt mà không gọi anh dậy? Nằm im đợi anh nhặt xác cho em à?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh ánh lên màu nâu nhạt, ánh sáng rọi lên sống mũi cao làm nổi bật những đường nét góc cạnh. Giọng nói vì nét mặt nghiêm túc ấy mà mang theo chút tức giận.
Trần Điền Điền cúi đầu, chẳng hiểu sao lại thấy thiếu tự tin: "Cũng đâu có sốt cao, chỉ sốt nhẹ thôi mà."
"Lúc đó em biết là sốt nhẹ chắc? Nếu không phải thì sao? Định chờ tới sáng? Đợi đầu em cháy khét mới hài lòng hả?"
Nói xong, anh lạnh giọng thêm một câu: "Sốt nhẹ cũng là cảm."
Gì chứ... dữ vậy?
Trần Điền Điền đang định mở miệng, lại nghe giọng anh dịu đi một chút: "Đầu còn đau không?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh lúc này hiện lên vẻ bất lực như thể hoàn toàn chịu thua cô rồi. Giọng nói dịu dàng ấy giống như một ly nước ấm vừa đủ độ, không quá nóng, cũng không quá lạnh.
Trong khoảnh khắc, cô nhìn vào mắt anh mà hơi sững sờ.
"Một chút."
Tề Ngang đứng dậy, cúi xuống kéo chăn đắp lại cho cô, từng động tác đều nhẹ nhàng đến lạ thường.
"Nhắm mắt ngủ đi, lát nữa xem có hạ sốt không."
Anh lại ngồi xuống mép giường, nhìn cô nói: "Lần sau có bệnh thì phải nói với anh, quên rồi sao? Trước đây anh bệnh, em còn trốn học ở phòng y tế để chăm anh mà."
Trần Điền Điền nằm ngửa, vẫn hơi không quen, chỉ đờ đẫn đáp: "Ừ."
Không giống mà, khi đó cô chẳng qua là không muốn học thôi.
Cô nhắm mắt lại, ánh đèn ngoài phòng khách được anh tắt đi, cảm nhận rõ Tề Ngang nằm xuống bên cạnh, cô mới thấy an tâm hơn một chút. Đầu óc vẫn lơ mơ, giấc ngủ chẳng mấy yên ổn.
Nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác có người nhiều lần đưa tay sờ trán cô. Bàn tay ấy rộng và ấm, dịu dàng đến mức như xoa dịu cả những cơn đau đầu âm ỉ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, có lẽ do bị bệnh nên cô ngủ khá muộn.
Liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi sáng.
Cô vội vàng xuống giường đi rửa mặt, cảm thấy thật không tiện nếu để người giúp việc và quản gia thấy cô ngủ dậy muộn như thế này.
Vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ định đi tìm Vỗ Vỗ, Trần Điền Điền liền nghe thấy tiếng động không thể bỏ qua từ tầng dưới.
Cô cúi người nhìn qua lan can xuống dưới, thấy mấy người mặc đồng phục màu xanh lam, chắc khoảng hơn chục người đang chuyển đồ vào nhà, hành động rất nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động lớn.
Từ chỗ cô nhìn xuống có thể thấy trên ghế sofa phòng khách chất đầy búp bê của thương hiệu Whelidol, cùng với một loạt phụ kiện giới hạn phiên bản mới ra mắt. Chỉ riêng số lượng búp đủ tư thế, đủ kích cỡ dưới tầng đã chiếm trọn bộ sofa lớn.
Một số món hàng như giấy hologram hiếm có khó tìm và mấy bộ sản phẩm kỷ niệm hàng năm, những món mà dù có chi nhiều tiền cũng khó mua được lại được đặt tùy ý trên bàn trà. Quản gia đang đứng một bên, ra hiệu cho bọn họ tạm thời để đồ xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!