Chương 2: Khiến Trần Điền Điền cảm thấy có chút không chân thật

Khi nhìn dòng tin nhắn đó, trước mắt Trần Điền Điền hiện lên một bóng người cao lớn thẳng tắp.

Hồi còn học cấp ba, Tề Ngang luôn là người nổi tiếng ở Nhất Trung, cô luôn nghe được những tin đồn về anh ở Thất Trung, ví dụ như anh đã đánh bại đối thủ như thế nào trong các trận bóng rổ, anh đạt được vị trí nào trong Kỳ thi Olympic Toán học hay đàn em khóa dưới nào đã tỏ tình với anh trước bàn dân thiên hạ.

Hơn nữa, anh luôn là người có tên trên bảng thành tích, mọi người đều có thể nhận ra anh.

Chưa kể đến việc trước khi lên cấp ba cô đã luôn học cùng trường với anh, hai người ngồi bàn trước bàn sau, Trần Điền Điền đã chứng kiến ​​sự xuất sắc của anh từ khi anh còn nhỏ.

Sau khi đổi điện thoại và gỡ cài đặt WeChat, lịch sử trò chuyện trước đó không còn nữa, lịch sử trò chuyện của cô với Tề Ngang đã bị xóa sạch kể từ khi lên cấp ba, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ vô tình gọi điện cho anh trên WeChat.

Thật ra, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là khi nghĩ đến tiếng than khóc đêm qua của mình đã bị Tề Ngang nghe thấy, cô bị mắc kẹt trong tâm trạng ngượng ngùng suốt cả ngày.

--

Trần Điền Điền không còn ấn tượng gì về hồi cấp ba nữa, cô đột nhiên được thêm vào một group, có vẻ như đó là một group lớn của khóa 16, trong này có học sinh từ nhiều trường cấp ba, sau khi vào group mọi người đều đổi biệt danh, cô thấy có nhiều người đã thêm cô làm bạn.

Người thêm cô vào group là bạn cùng bàn hồi cấp hai, Hoàng Chu Chu, mấy năm qua, bạn cấp hai và cấp ba, cô chỉ giữ liên lạc với mình cô ấy. Nhưng cô ấy đang du học ở Đức, lo lắng về việc tốt nghiệp nên đã nhiều năm không về nước.

Ngoài ra còn có mấy cái tên xa lạ cũng đã kết bạn với cô mà cô không nhớ nổi là ai nữa, ngại từ chối nên cô đành chấp nhận cho đỡ khó xử.

Lúc này, cô mới thấy trong group có người tám chuyện là sau khi tốt nghiệp Đại học Nghi, Tề Ngang sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ, sau đó có thể sẽ đến Hồng Kông để tiếp quản việc kinh doanh trang sức của chú mình.

Đúng dịp Tết, trong group sẽ tổ chức một buổi họp lớp, mọi người hỏi nhau xem có ai về quê Bình Nghi ăn Tết không, rảnh ngày nào thì hẹn gặp mặt, toàn là bạn bè lớn lên cùng nhau, chỉ muốn gặp nhau cho vui thôi.

Phần lớn mọi người hồi cấp hai đều học ở các thị trấn nhỏ thuộc thành phố Bình Nghi chứ không học trong trung tâm thành phố. Mấy trường cấp hai nằm sát nhau, lên cấp ba thì mới phải vào trung tâm thành phố học, chia ra học ở Nhất Trung, Thực Nghiệm và Thất Trung. Nhất Trung với Thực Nghiệm có thực lực tương đương nhau, còn Thất Trung thường là chỗ dành cho những ai không còn lựa chọn nào khác.

Hồi nhỏ, nhà cô nằm ngay trên con phố thuộc khu trường học, giống như kiểu tứ hợp viện xây từ những năm trước, từng có một đám bạn thân thiết ríu rít chơi đùa, lớn lên bên nhau mặc chung một cái quần, vậy mà giờ đây mỗi người mỗi ngã, xa cách vô cùng.

Sau bữa tối, có người tag cô trong group, nói rằng mấy trăm năm rồi cô không ló mặt, năm nào cũng đường hoàng "bùng" họp lớp. Năm nay về quê thì phải đãi một bữa. Lúc đó, Trần Điền Điền mới biết năm nào họ cũng tổ chức liên hoan.

Ánh mắt dần mất đi tiêu điểm, ngón tay Trần Điền Điền vô thức gõ lên mép ốp điện thoại. Mười mấy giây sau, cô mới nhắn lại: "Đãi chứ, Tết này tớ có về."

[ Thật hay giả vậy? ]

[ Tôi đã chụp màn hình rồi nha, chờ ăn một bữa của cậu đó, nói thật, từ hồi lên đại học là cậu như mất tích luôn, hỏi ai cũng không biết tin tức gì về cậu. ]

[ Chắc không phải là thành đạt rồi nên quên luôn tụi này đó chứ? ]

[ Ai mẹ nó có thể thành đạt bằng anh Ngang của chúng ta vậy? ]

......

Tề Ngang từ trước đến giờ chưa từng lên tiếng trong group bỗng nhiên xuất hiện hỏi một câu:

[ Tây Thành à? ]

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, sững lại trong giây lát, cô lưỡng lự một hồi, vì không trả lời thì hơi bất lịch sự.

Cô lại nghĩ, có lẽ do cái tên của mình khá đặc biệt nên cậu ấm này còn nhớ, hoặc cũng có thể là do tình huống xấu hổ tuần trước vẫn còn in đậm trong đầu anh.

Trần Điền Điền: [ Ừm. ]

Cô nhét điện thoại vào túi, ăn nốt nửa miếng sushi còn lại. Trên đường quay về công ty, lúc dừng đèn đỏ, cô vừa đeo tai nghe vừa cúi đầu tiếp tục lướt xem tin nhắn trong group. Chỉ vì Tề Ngang bất ngờ lên tiếng, cả group như bị thả bom, náo loạn hẳn lên.

[ Đờ mờ, anh Ngang còn sống cơ à? ]

Nick của anh là 7ang, ảnh đại diện là một con chó sói Tiệp Khắc đang ngồi chồm hỗm giữa tuyết, mấy trăm năm rồi chưa đổi, ai quen rồi thì nhìn một phát là biết ngay.

[ Ủa khoan, ai tag cậu cũng không thèm trả lời, giờ tự dưng lên tiếng, cậu bị gì vậy? 😆 ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!