Trần Điền Điền không lên tiếng, ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi ngày càng dày, cả thế giới như phủ trong một màu trắng xóa, sương mù phủ kín cửa kính, gần như không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.
Cô theo bản năng đưa tay lên lau cửa sổ, vẽ một hình trái tim nhỏ rồi lại lau sạch đi.
Chơi chán một lúc, cô mới nghiêng đầu sang nhìn Tề Ngang: "Ngày mai anh có rảnh không?"
Người đàn ông đang lái xe hơi nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Trần Điền Điền nhìn đường nét nghiêng trên khuôn mặt anh, trong xe ánh sáng mờ tối nên không nhìn rõ lắm, cô nói: "Mẹ em hẹn chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm."
Ngày mai lại là giao thừa.
Trần Điền Điền không biết là Chung Chi tình cờ rảnh ngày mai hay là cố tình chọn ngày này để gặp họ.
"Được, sáng mai anh có một cuộc họp sớm, kết thúc nhanh thôi."
Tề Ngang lại nói: "Để anh đặt chỗ."
Trần Điền Điền gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng.
Xe dừng lại trong gara biệt thự, Trần Điền Điền tháo dây an toàn xuống xe, lại nhớ ra con búp bê ở ghế sau nên mở cửa lấy ra ôm theo.
Hai người nối gót nhau đi về biệt thự, ánh đèn trong gara chói mắt, bóng hai người kéo dài và chồng chéo lên nhau.
Tề Ngang thấy cô ôm đồ cồng kềnh, vươn tay ra nói: "Để anh cầm cho."
"Không cần đâu, em ôm được."
Anh vừa đưa tay ra, Trần Điền Điền mới để ý trên ngón áp út của anh có đeo một chiếc nhẫn màu bạc, vì lòng bàn tay hướng lên nên không nhìn rõ kiểu dáng. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo, toát lên vẻ lạnh lùng cao quý và xa cách.
Tề Ngang nhận ra ánh mắt của cô, cúi mắt nhìn lướt qua, dừng bước, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra rồi tiện tay bỏ vào túi.
"Để đối phó với người lớn thôi."
Mỗi lần thay Lục Minh tham gia sự kiện luôn có người lớn muốn giới thiệu con gái cho anh hoặc biết số phòng anh ở rồi "chu đáo" đưa người đến tận nơi.
Trần Điền Điền gật đầu, lại hỏi anh: "Bao giờ các anh nhập học?"
"Mùng mười."
Trần Điền Điền vẫn chưa nhận được kết quả phỏng vấn, cô định sau Tết sẽ tìm một công việc bán thời gian để làm tạm thời.
Quán cà phê, tiệm ăn nhanh gì cũng được.
"Có những hoạt động nào sau này mà em cần tham gia không?" Cô có phần lo lắng.
Tề Ngang nhướng mày, có chút bất ngờ: "Em muốn đi à? Mấy cái đó chán lắm."
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không phải, em không giỏi ăn nói, có thể sẽ không ứng phó nổi mấy người đó. Hơn nữa... em không muốn bị chú ý quá nhiều, được không?"
Tề Ngang quá được chú ý, không chỉ trong trường mà cả trong giới thượng lưu, ai cũng muốn kết thân. Chỉ cần là bạn cũ lâu không gặp cũng có người tìm đến cô. Nếu người khác biết cô đã kết hôn với anh, chắc chắn sẽ kéo theo nhiều phiền toái không đáng có.
Tề Ngang không nói gì, sau một hồi im lặng, anh nhẹ nhàng ừ một tiếng qua mũi: "Ừ."
Về đến phòng khách, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, Trần Điền Điền vừa đặt con búp bê lên ghế sofa đã thấy Tề Ngang cởi áo khoác đưa cho quản gia bên cạnh.
Cô ngồi xuống đối diện, tối nay có món cá chua ngọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!