Trần Điền Điền không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ là vì chiếc sofa quá êm ái, trên sofa còn được ai đó chu đáo đặt sẵn một chiếc chăn mỏng màu xám vằn. Cô vô thức cuộn mình lại, ôm lấy tấm chăn, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương quen thuộc, chính là mùi nhè nhẹ trên người Tề Ngang khiến cô ngủ một cách yên tâm lạ thường.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ là kỳ thi giữa kỳ năm lớp 10, hôm đó cô đến kì kinh, kết quả thi tệ chưa từng thấy.
Chung Chi cho rằng cô ham chơi ở trường, nhìn điểm số các môn của cô bèn hỏi có muốn đăng ký lớp học thêm không.
Trần Điền Điền muốn giải thích nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của bà, cô lại chẳng thể thốt nên lời.
Cô biết rõ lúc đó mẹ rất mệt mỏi, thời gian ấy, Trần Trấn bận đến mức không về nhà ban đêm. Có lần nửa đêm tỉnh dậy, Trần Điền Điền tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện, Trần Trấn vì muốn cứu vãn tình hình tài chính đã phải vay ngân hàng hàng chục triệu. Tình hình đang rất tệ, chỉ cần quá một tháng nữa, ông sẽ bị liệt vào danh sách thất tín, đến mức mẹ cô cũng không thể đi máy bay được nữa.
Cô gật đầu bảo "được", rồi ngập ngừng cầm bút nói: "Mẹ ơi, con sẽ cố gắng."
Chỉ mong nhận được chút an ủi từ mẹ nhưng không có gì cả.
Mùa hè ở Tây Thành luôn là những cơn mưa dai dẳng không dứt, tí tách tí tách, trời chẳng mấy khi quang đãng.
Thế giới mờ mịt ấy khiến người ta u ám, như thể cuộc đời chìm vào những ngày tháng tăm tối không lối thoát.
Vì thức đêm học bài, cô ngất xỉu trong hành lang trường, được đưa vào viện truyền nước, cô ngủ rất lâu, mãi đến khi tiếng mưa đập vào cửa kính mới đánh thức cô dậy.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng mẹ mình, Chung Chi lo lắng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, truyền xong bình này là ổn rồi đúng không?"
Giọng bác sĩ rất nhẹ nhàng, khiến người ta yên tâm: "Đúng vậy, đây là bình cuối cùng rồi, sau đó cần theo dõi thêm chút nữa, gần đây có nhiều người bị cảm cúm và sốt cao, cần chú ý chăm sóc kỹ."
Nhưng Chung Chi dường như không nghe thấy lời dặn dò đó. Bà liếc qua đứa con gái vẫn chưa tỉnh trên giường bệnh, rồi tự hỏi tiếp: "Mai con bé có thể đi học lại không?"
Trong khoảnh khắc đó, bác sĩ không nói gì.
Một lúc sau, ông cất cao giọng, nghiêm nghị và lạnh lùng: "Tốt nhất là không, con bé sốt rất nặng, thuốc kê cũng là loại liều cao. Mấy ngày tới phải nằm nghỉ hoàn toàn, không được ra gió hay làm việc quá sức."
Chung Chi khẽ gật đầu với vẻ thất vọng, xách túi rời khỏi phòng bệnh.
Một y tá trẻ đứng cạnh nhìn theo bóng lưng bà, không nhịn được lẩm bẩm: "Con gái bà ấy sốt đến mức bất tỉnh mà bà chẳng lo gì, còn hỏi mai có đi học được không... chẳng trách mà nhiều học sinh... tự—"
"Thôi đi, lo làm việc đi, đừng lắm lời."
"... Vâng." Nói rồi cô y tá nhét tay vào áo blouse, rời khỏi phòng bệnh.
Miếng dán giữ ấm đè lên ống truyền dịch đã nguội lạnh, chất lỏng lạnh buốt từ mu bàn tay lan khắp cơ thể, cái lạnh không thể nào xua đi được.
Trần Điền Điền mở mắt ra, ánh mắt nhòe lệ, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, trước mắt chỉ là một mảng trắng xóa.
Nửa mê nửa tỉnh, cô bỗng cảm thấy những ngón tay lạnh buốt của mình được đưa vào một nơi ấm áp vừa đủ như lò sưởi, ánh sáng chiếu lên người, xua đi cái lạnh, khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu như thể bầu trời ngoài kia vừa mưa xong đã hửng nắng, mây tan và nắng lên rực rỡ.
Sau đó, cô ngủ rất say suốt cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt đã bị khung cảnh xa lạ làm cho tỉnh hẳn, cô ngồi bật dậy nhìn căn phòng ngủ lạ lẫm, xoa trán một lúc mới nhớ ra tối qua cô đã tới biệt thự của Tề Ngang để ở.
Cô bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, từ độ cao này có thể nhìn thấy biển xa mênh mông, thời tiết hiếm khi tốt đến vậy, sóng biển lấp lánh ánh nắng, vài chiếc tàu neo đậu gần bờ.
Cô vươn vai một cái, rồi mới chợt nhớ, chẳng phải tối qua cô ngủ trên sofa sao?
Sau khi rửa mặt xong, cô xuống tầng, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng nóng hổi.
Quản gia họ Vương là một ông lão tóc bạc thanh lịch, biệt thự không yêu cầu đồng phục nhưng ông lại đặc biệt thích mặc vest, mỗi ngày đều ăn mặc rất chỉn chu, lịch sự.
Nhìn thấy Trần Điền Điền xuống nhà, ông hơi khom người, nói: "Chào buổi sáng, cô Trần."
Trần Điền Điền vội vàng gật đầu: "Chào buổi sáng." "À đúng rồi, tối qua Tề Ngang có về nhà không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!