Chương 17: Con thầm yêu cô ấy từ hồi cấp hai

Lục Minh ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, liếc mắt nhìn Ngang đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh rồi lại quét ánh mắt về phía Trần Điền Điền, trong lòng không khỏi cảm thấy mọi chuyện như một trò đùa.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên hai quyển sổ đỏ chói mắt đang đặt trên bàn trước mặt với bức ảnh hai người kề vai nhau trông vô cùng xứng đôi, ông bắt đầu nghi ngờ có lẽ mình làm việc quá sức đến hoa mắt chóng mặt mà chưa tỉnh táo lại.

Trong đầu Lục Minh lóe lên một tia sáng, đột ngột quay sang nhìn Tề Ngang, nhíu chặt mày, giọng lạnh đi, chất vấn: "Không phải con từng nói không có chút tình cảm gì với Điền Điền sao? Giờ lại nói hai đứa kết hôn rồi?"

Sau đó, ông lại quay sang Trần Điền Điền với vẻ mặt hiền hòa dễ gần, kiên nhẫn hỏi: "Điền Điền, con nói thật cho chú biết, có phải nó lừa gì con không?"

Khóe miệng khẽ co giật, gân xanh trên trán Tề Ngang nổi lên, cuối cùng không nhịn được mà phản bác: "Trong mắt ba, con là loại người như vậy à?"

Lục Minh lẩm bẩm một câu: "Ai biết con, ba cũng đâu quan tâm đời sống riêng của con."

Hồi đại học, Lục Minh sống ở Hồng Kông, thỉnh thoảng mới tranh thủ về Bình Nghi ăn bữa cơm với Tề Ngang. Mỗi dịp nghỉ hè hay đông, Tề Ngang lại đi khắp nơi, nếu không thì bận rộn với các dự án nhỏ trong tay, thêm vào đó là khối lượng học tập lớn vì anh đặt mục tiêu rất cao, thành ra hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Giữa đàn ông với nhau lại càng hiếm khi nói chuyện riêng tư, có lẽ vì Tề Ngang quá độc lập, từ nhỏ sống với mẹ đã sớm thể hiện sự trưởng thành hơn người. Ngay cả khi Lục Minh muốn tâm sự, cũng không biết nên mở lời thế nào.

Ông chỉ nghe nói có rất nhiều người theo đuổi Tề Ngang. Ngay ngày *****ên nhập học, anh đã được không ít nữ sinh xin WeChat.

Danh tiếng của anh lan xa đến mức, mỗi lần tham gia tiệc, có đối tác còn chủ động hỏi tại sao Tề Ngang không đi cùng, rồi trêu ghẹo rằng Tề Ngang nổi bật như vậy ở trường, sau này chắc chắn dưới lầu TJA sẽ có vô số người vây quanh. Họ nói đùa rằng đến lượt anh đảm nhận vị trí, ngay cả tờ báo kinh tế cũng sẽ có chuyện để viết, đồng thời khen Lục Minh dạy con giỏi, tuổi trẻ tài cao.

Lục Minh chỉ cảm thấy có lẽ vì biến cố trong gia đình mà tính cách của Trần Điền Điền thay đổi rất nhiều, cả con người trông như sắp vỡ vụn.

Cô dường như luôn có một lớp màng ngăn cách với bọn họ, khiến ông không khỏi xót xa cho cô bé mà ông đã chứng kiến quá trình trưởng thành từng chút một.

Ông không nghĩ Trần Điền Điền sẽ chọn kết hôn với Tề Ngang.

Tề Ngang nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Điền Điền một cái.

Đối mặt với ánh mắt trong veo của cô, anh khẽ nhướng mày.

Giây tiếp theo, nét mặt lập tức trở nên bình thản, quay sang nhìn Lục Minh, không nói thì thôi, mà đã nói thì gây chấn động: "Con thầm yêu cô ấy từ hồi cấp hai rồi, rõ ràng như vậy mà ba không nhìn ra sao?"

Khi thốt ra câu nói ấy, toàn thân Tề Ngang căng cứng, tim đập nhanh hơn, anh chưa bao giờ căng thẳng đến vậy. Mím chặt môi, ánh mắt liếc nhìn phản ứng của Trần Điền Điền, vừa sợ cô không tin, lại càng sợ cô sẽ tin.

Như một tên hề vậy.

Lén lút tỏ tình ở đây.

Thật là kém cỏi, Tề Ngang cúi mắt nghĩ thầm.

Trần Điền Điền nghe đến câu đó thì mắt trợn tròn, ngụm nước vừa uống còn chưa kịp nuốt xuống đã bị nghẹn ở cổ họng, bất ngờ đến mức sặc đến đau cả cổ, vội vàng lấy khăn giấy trên bàn lau miệng.

Sau đó, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt thản nhiên như chẳng có chuyện gì của Tề Ngang, khóe môi giật giật, cuối cùng chỉ có thể cắn răng gật đầu phụ họa.

Lúc đại học, anh đăng kí học phần chắc không giành được lớp nào nên tiện thể học luôn môn diễn xuất à?

Cô sắp tin thật rồi đấy.

So với sự giả vờ điềm tĩnh của Trần Điền Điền thì Lục Minh lại thật sự rất bình tĩnh.

Quả nhiên, ông sớm đã nhìn ra rồi!

Nếu không thì đã chẳng từng có ý định gán ghép hai đứa nó. Hôm đó khi nghe Tề Ngang nói "không có tình cảm kiểu đó với Điền Điền", ông còn tiếc nuối mất một thời gian cơ mà.

Trần Điền Điền cúi đầu che giấu cảm xúc, cô thật sự không giỏi nói dối. Đang nghĩ xem nên giúp Tề Ngang "chữa cháy" như thế nào, nói chút chuyện ngày xưa chăng? Ví dụ như...

Giọng nói trầm thấp của người con trai vang lên phía trước, chậm rãi, bình thản, trong âm điệu khàn khàn ấy lại xen lẫn sự tự giễu và chán nản không hề che giấu, khiến lời nói nghe ra càng thêm chân thật.

"Nếu không thích thì con theo sau cô ấy cả ngày để làm gì? Não con có vấn đề chắc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!