Trần Điền Điền cúp máy, hai tay đặt trên mặt bàn, cúi đầu trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Đợi bà ấy về, có lẽ mọi người nên gặp mặt một lần."
Tề Ngang ung dung ăn sáng, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Ăn hết cái cuối cùng, anh cầm ly sữa đậu nành đã cạn ném vào thùng rác bên cạnh, nhàn nhạt để lại một câu: "Đi thôi."
Không có ý định hỏi thêm gì cả.
Trần Điền Điền cúi đầu, im lặng đi bên cạnh anh, trong đầu cứ vang vọng mãi câu nói vừa rồi của Chung Chi.
Hồi cấp ba, cô cũng không ghét Tề Ngang lắm, đúng như những gì cô nói hôm đầu gặp lại, người quen dần thay đổi rồi từng chút một xa cách.
Hồi đó cô phải đến học ở Thất Trung, còn anh học ở Nhất Trung, hai trường thuộc hai quận khác nhau, đi xe buýt thì xa lắm. Bầu không khí học tập khắc nghiệt khiến ai cũng chẳng có thời gian rảnh, lâu dần thì nhạt đi.
Lên xe rồi, Trần Điền Điền mới nhớ ra hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tề Ngang cũng hỏi cùng lúc: "Có muốn chuyển qua sống cùng không?"
Trần Điền Điền khựng lại, lắc đầu nói: "Trước mắt thì chưa đâu, đợi chú Lục về rồi tính, được không?"
Dù gì thì trong hợp đồng cũng có ghi rõ điều này, đương nhiên cô đồng ý. Nhưng Lục Minh vẫn chưa biết chuyện họ đã kết hôn, cứ thế mà dọn sang thì có phần không đúng phép tắc, cô cũng không muốn vì chuyện này mà khiến chú Lục thấy không thoải mái.
Tề Ngang liếc nhìn cô một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, mấy giây sau thì gật đầu: "Được."
Trần Điền Điền lại hỏi: "Chú Lục khi nào về vậy?"
Tề Ngang nhìn đồng hồ một cái: "Không biết nữa, chắc còn mấy ngày. Dạo này ông ấy bận lắm, đợi ông ấy về rồi hẵng nói, đừng dọa người ta đến mức phải vào viện."
"Em cũng nghĩ thế." Trần Điền Điền nói tiếp,
"Nếu chú ấy sắp về, anh nói với em trước một tiếng để em còn chuẩn bị."
Chờ đèn đỏ, Tề Ngang nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại dưới mắt cô, nhìn kỹ thì đúng là có vẻ mệt mỏi. Anh còn tưởng là do đi làm giấy kết hôn mà mệt.
Tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn lúc nãy, đường lại trơn, Trần Điền Điền hơi sợ anh xảy ra chuyện gì, không nhịn được lên tiếng: "Anh chạy chậm thôi."
Giọng Tề Ngang nhẹ nhàng: "Đừng nói nữa, nhắm mắt lại, chợp mắt một lát."
Trần Điền Điền khẽ "ừ" một tiếng.
Chỉ vài phút sau đã đến cổng khu nhà, Trần Điền Điền lập tức mở mắt, đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía cổng.
Đi được mấy bước, cô chợt nghĩ gì đó, quay đầu lại vẫy tay với Tề Ngang.
Nhưng lại thấy Tề Ngang cũng đã xuống xe.
Cô vội vàng nói: "Không cần tiễn em đâu, anh mau về đi, lạnh lắm."
Trần Điền Điền nói xong cũng chẳng thấy anh nghe lời, người đã sải bước dài đi tới, móc điện thoại từ túi ra, mở khóa rồi liếc nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, khi nói chuyện hơi thở còn phả ra làn khói trắng.
"Điện thoại."
Trần Điền Điền không chút do dự đưa điện thoại cho anh.
Cô cũng chẳng có gì cần giấu.
Sau đó, cô đứng đối diện nhìn Tề Ngang lưu số của mình vào máy cô. Ghi chú không phải là cái biệt danh kỳ cục khó nói mà cô tưởng, mà là ba chữ: "Khí Ầm Ầm".
Đó từng là cái tên cô nói là biệt danh phù hợp nhất với họ, một cặp trời sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!