Cả đêm Trần Điền Điền trằn trọc không ngủ được. Mãi đến hơn hai giờ sáng, những suy nghĩ rối loạn chất đống trong đầu khiến cô bỗng có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Kết hôn với Tề Ngang.
Điều đó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ ban đầu của cô.
Nếu chú Lục không thích cô thì sao?
Dù trước đây đối xử tốt với cô, cũng chỉ vì xem cô là con gái nhà hàng xóm. Còn với tư cách là con dâu, cô rõ ràng không phải là lựa chọn tốt nhất. Đến lúc đó, nếu mọi chuyện đổ bể, cô biết phải làm sao để thu dọn tàn cuộc?
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen. Nghĩ nhiều đến mức thần kinh căng như dây đàn, đau nhức. Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ bắt đầu hửng sáng, cô dứt khoát ngồi dậy rửa mặt chuẩn bị.
Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn gương mặt tái nhợt của mình, cô lại bắt đầu suy nghĩ không biết lát nữa nên mặc gì.
Dù sao, mọi chuyện chắc cũng không thể tệ hơn trước nữa.
Ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, tay thì lướt điện thoại, cô mở app mạng xã hội, tìm kiếm từ khóa: "Ảnh chụp đăng ký kết hôn." Lướt suốt gần một tiếng, kem đánh răng suýt nữa bị cô nuốt thành bữa sáng.
Cuối cùng, cô chọn mặc một chiếc sơ mi trắng dài tay, áo len cổ chữ V màu đen, bên ngoài khoác thêm áo dạ màu đen có khuy sừng.
Bữa sáng cô tự làm cho mình một quả trứng chiên, cắt vài lát thịt xông khói và phô mai, cùng với một ít rau và cuối cùng là uống một cốc sữa.
Cả ngày ở nhà không có việc gì, không bận rộn như khi đi làm, cô có đủ thời gian để ăn sáng, vì thế ba bữa ăn của cô trở nên đều đặn hơn.
Chuẩn bị xong, cô cầm theo chứng minh thư và hộ khẩu rồi ra ngoài.
Sau khi Chung Chi và Trần Trấn ly hôn, Trần Trấn lại bị ốm, hộ khẩu vẫn luôn nằm trong tay cô.
Khi xuống thang máy, cô vừa nhắn tin cho Tề Ngang.
[ Cậu đã dậy chưa? ]
Gửi đi rồi, vì không chú ý đến bậc thềm của khu chung cư, cô suýt chút nữa đã bước hụt, trong một giây phút, trái tim cô như nghẹn lại ở cổ họng.
Khi đứng vững, cô nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, có một giây phút ngẩn ngơ, bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của mọi chuyện.
Cô cũng tự hỏi, nếu Tề Ngang không đến, cô sẽ vui hay buồn.
Ra khỏi khu chung cư, cả con phố trắng xoá tuyết, những nhánh cây bị tuyết đè cong, mái nhà cũng phủ một lớp tuyết trắng xóa, bên đường còn có vài gánh hàng bán khoai nướng và kẹo hồ lô, những quán ăn sáng tỏa khói nghi ngút. Mùa tuyết rơi ở thị trấn nhỏ luôn đầy ắp không khí sống.
Ở cửa, có một chiếc Koenigsegg màu đen đang đậu, trên con phố đầy tuyết, nó nổi bật với lớp tuyết mỏng trên nóc, chứng tỏ anh ta đã đợi từ lâu.
Chưa bao giờ thấy anh lái chiếc xe này nhưng Trần Điền Điền theo bản năng cảm thấy chắc chắn là anh.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên, Trần Điền Điền cúi xuống nhìn.
[ Lên xe. ]
Cô vừa bước đến, Tề Ngang xuống xe và mở cửa ghế phụ cho cô, vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng.
Khi cô ngồi vào, anh khẽ nghiêng đầu, Trần Điền Điền nhạy bén nhận ra anh đã thay một bộ vest, bộ vest may đo vừa vặn với cơ thể, chất liệu vải có vẻ là vải ngựa, đường chỉ cúc áo cực kỳ tỉ mỉ. Mặc trên người anh, bộ đồ làm nổi bật sự trưởng thành và vô cùng trang trọng.
"Tề Ngang." Trần Điền Điền gọi một tiếng.
Tề Ngang một tay lái xe, từ khoảnh khắc nhìn thấy Trần Điền Điền xuất hiện trong tầm mắt, anh mới dừng lại những nghi ngờ rằng cuộc trò chuyện hôm qua chỉ là ảo tưởng. Chỉ có trời mới biết anh đã lật lại tất cả tin nhắn và lịch sử trò chuyện, muốn chứng thực mọi thứ với công chứng viên, sợ cô thay đổi quyết định nên đã đợi sẵn từ 5 giờ sáng.
Cô đột nhiên gọi tên anh, Tề Ngang bất ngờ căng thẳng, nín thở nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Ừ, quên lấy đồ gì à?"
"Không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!