Chương 14: Cần phải phối hợp với nhu cầu tì.nh d.ục của đối phương (2)

Tề Ngang lái xe đến một quán bar gần đó, lúc này quán vẫn chưa đông người. Trên sân khấu đang phát bài hát "Nếu em cũng từng nghe nói" của Trương Huệ Muội. Anh gọi hai ly rượu, ngón tay khép lại kẹp lấy miệng ly để làm dịu rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Chu Lệ đến muộn, bước vào với dáng vẻ thong thả.

"Này anh, giờ đang giữa trưa mà gọi em đi uống rượu là sao?" Chu Lệ ngồi xuống ghế sô

-pha bên cạnh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tề Ngang liếc nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu lười biếng và chậm rãi: "Tiệm xăm của cậu chẳng phải đang ế khách à?"

Chu Lệ: "... Anh làm em đau lòng rồi đấy."

Tề Ngang liếc Chu Lệ một cái, đẩy chai rượu Margo vừa mở ra trước mặt cậu ấy.

Quán bar này Chu Lệ cũng hay đến nhưng chưa từng thấy loại rượu này, chắc là do ông chủ đặc biệt cung cấp.

Vì đã sớm quen với xã hội, Chu Lệ tinh ý rót đầy ly cho Tề Ngang rồi lại rót cho mình một ly nữa.

Sau đó cậu ấy nhớ đến chuyện người yêu sắp về nghỉ lễ, dù đã rót rượu nhưng cũng không dám uống.

"Vợ em không cho em uống rượu." Chu Lệ cười cười.

"Anh hỏi cậu một chuyện."

Tề Ngang nuốt nước bọt: "Tôi muốn kết hôn với một cô gái, làm sao để cô ấy kết hôn với tôi?"

Chu Lệ ngẩn ra một chút, rồi mới hỏi: "Là Trần Điền Điền à?"

Nhìn thấy ánh mắt của Tề Ngang, Chu Lệ giải thích: "Anh Lý nói, bảo lần sau nếu cô ấy đến đừng để chúng ta gây rối."

Đã mấy ngày trôi qua, Lý Kha chắc chắn đã cảm nhận được sự thay đổi của Trần Điền Điền, mối quan hệ trở nên nhạt nhòa, một số trò đùa không còn phù hợp nữa.

Tề Ngang uống cạn ly, giọng anh khàn đặc, rất bình tĩnh: "Ừ."

Với bối cảnh và vẻ ngoài như Tề Ngang mà cũng có tâm sự sao? Vừa ngồi xuống đây một lúc thôi mà đã có không ít cô gái bắt đầu liếc mắt nhìn anh rồi.

Vào những đêm đông người, không thiếu những người đến xin WeChat.

Chu Lệ thử dò hỏi: "Cô ấy... có người mình thích chưa? Ý là có đối tượng định kết hôn chưa?"

"Cô ấy chỉ đơn giản là không thích tôi."

Tề Ngang khẽ nhếch môi, cảm thấy bản thân thật khó coi và suy sụp, tâm trạng tồi tệ vô cùng.

Anh cũng không hiểu.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao ai cũng được, ngay cả một gã làm ở quầy lễ tân trong quán bar, không nhà không xe cũng có thể được cô ấy chọn, còn anh thì không.

Anh mặt dày đi điều tra gia cảnh và ngoại hình của người ta, so tới so lui cũng không thấy bản thân kém đến mức ấy. Vậy mà khi anh chủ động đến, cô ấy cũng chẳng thèm đón nhận.

Chu Lệ một lúc không lên tiếng.

Cô gái kia phải là tiểu thư vàng ngọc cỡ nào, đến cả người như anh Ngang nhà họ cũng không lọt vào mắt?

"Cô ấy muốn kiếm một người để xem mắt, đối phó với mẹ cô ấy. Không biết vì sao bà ấy lại cứ bắt cô ấy phải kết hôn mà cô thì lại nghe theo."

"Thật ra, tôi có thể giống như trước kia nói cho cô ấy biết là cô ấy hoàn toàn có thể sống theo ý mình. Bị mắng thì cãi lại, thậm chí động tay cũng được, muốn làm gì thì làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!